
ng đáng phải chịu” – Em bước từng bước chậm rãi lại gần tôi hơn và nắm lấy tay tôi. Đôi mắt em ánh lên sự kiên quyết.
“Em biết cả rồi sao?” – Tôi nhìn em nghi hoặc.
“Em biết hết rồi. Dù hôn mê nhưng em hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và cô gái kia”
“Anh xin lỗi!”
“Anh làm gì sai mà phải xin lỗi?”
“Anh… không thể bảo vệ được em” – Tôi nói thật nhỏ để giọng nói của mình không vỡ òa.
“Đi đi anh! Hãy giết Olia đi! Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi bao nhiêu người chết vì chúng ta chứ?” – Em siết chặt tay tôi hơn và nhìn tôi thật hiền.
Tôi kéo em vào lòng mình và ôm ghì lấy em thật chặt, thật lâu.
“Anh yêu em” – Tôi thì thào vào tai em.
“Em cũng yêu anh” – Em siết chặt vòng ôm hơn và hôn thật nhẹ lên môi tôi.
Cố ngăn cơn đau đang bóp nát trái tim, tôi buông em ra và đi cùng với Oma.
Em tiễn tôi ra tới cổng và cứ đứng đó nhìn tôi.
Quay đi được vài bước, tôi thấy chân mình đang chạy ngược lại chỗ em. Tôi ôm lấy em và hôn em một cách gấp gáp. Sau nụ hôn rất sâu ấy, tôi ôm em thật chặt.
“Đi đi anh!” – Em đẩy tôi ra và nhìn thẳng vào mặt tôi, một cái nhìn mà có lẽ một ngàn, một vạn năm nữa tôi cũng không bao giờ quên.
Lần này tôi quay đi và cố gắng hết sức để không quay đầu lại. Gương mặt tôi đã bị nước mắt làm ướt hoàn toàn. Có lẽ ở phía sau, em cũng đang khóc.
Tôi phải từ bỏ em thật rồi!
Tôi phải từ bỏ em!
Phải từ bỏ em!
Từ bỏ em!
Chương 103
Phần 7: Khu rừng linh hồn
Chap 1: Cái chết của Tử Đinh Hương
Mang theo tâm trạng nặng nề và đôi cánh chỉ trực chờ bay ngược lại để trở về với em, tôi đi đến chỗ Olia đang ở. Một cách cố tình, tôi đang bay rất chậm, chậm nhất mà tôi có thể.
Trong đầu tôi, hình ảnh em ban nãy vẫn còn rất rõ. Một cái nhìn với đầy đủ cương quyết, âu yếm và nuối tiếc. Người con gái của tôi đã nhìn tôi như thế đó.
Giờ này em đang làm gì nhỉ? Liệu có đang nghĩ về tôi như tôi nghĩ về em. Hy vọng là em không khóc, vì mất máu sẽ làm cơ thể em yếu đi nhanh hơn.
Khi trở về, tôi nhất định sẽ cùng em làm những điều còn chưa làm được. Lần trước em muốn đi du thuyền nhưng chúng tôi đã chưa thể đi. Còn gì nữa nhỉ? À, em muốn đi xem Cướp biển vùng Caribe 4. Em nói em rất thích tính cách của thuyền trưởng Jack. Khoan, em nói muốn cùng tôi về nhà gặp mẹ. Mà không, chúng tôi sẽ đi du lịch nước ngoài. Đến những nơi em từng muốn đến.
Nhưng… chỉ một tháng thôi. Em chỉ cầm cự được trong khoảng một tháng nữa thôi. Chúng tôi còn quá nhiều dự định trong khi thời gian lại chẳng đồng tình với chúng tôi. Phải làm thế nào đây?
Không kịp mất rồi.
Không kịp mất.
Không kịp.
À phải rồi! Tại sao không nhỉ? Chúng tôi sẽ làm đám cưới. Phải rồi, phải rồi!
Đám cưới sẽ thật long trọng và em sẽ là cô dâu xinh đẹp của tôi. Em sẽ thế nào trong bộ váy cưới nhỉ? Chắc chắn sẽ rất đẹp nhưng tôi không hình dung nó đẹp đến mức nào. Váy cưới màu gì thì hợp với em nhỉ? Ồ, tất nhiên là màu trắng rồi.
Chúng tôi sẽ khoác tay nhau đi trong thánh đường trong tiếng nhạc du dương và lời chúc phúc của mọi người. Sau khi đôi môi nhỏ xinh của em thốt lên ba chữ “tôi đồng ý”, tôi sẽ luồn vào ngón tay em chiếc nhẫn là bằng chứng cho tình yêu của tôi. Em cũng sẽ đeo nhẫn cho tôi và chúng tôi sẽ hôn nhau thật hạnh phúc.
Có điều… tôi muốn em là vợ tôi mãi mãi. Làm sao tôi có thể mỉm cười khi em chỉ bên cạnh tôi như một người vợ trong vòng vỏn vẹn một tháng? Một tháng là không đủ, nó quá ít.
Và dù có bay chậm đến mức nào thì cũng đã đến lúc phải đến nơi. Ngôi nhà của Olia đây rồi.
Tôi biết tôi không thể quay về mà không giết hắn. Ánh mắt của em như đang ra lệnh cho tôi. Hơn nữa em nói đúng, làm sao chúng tôi có thể hạnh phúc khi bao nhiêu người xung quanh vì chúng tôi là gặp chuyện được.
Không cần thận trọng, tôi tiến vào trong nhà. Ngoài vẻ u ám ra thì ngôi nhà chẳng có gì đặc biệt cả.
“Ngươi đến tìm ta” – Vừa vào đến đại sảnh, Olia đã ra đón tôi ngay lập tức. Gương mặt hắn nhìn tôi như đang diễu cợt. Hoàn toàn không có vẻ gì là sợ tôi.
“Ta đến để giết ngươi” – Tôi gằn giọng.
“Vậy sao? Thế còn Tử Đinh Hương bé nhỏ thì phải làm thế nào? Ngươi chấp nhận để cô ấy chết sao?” – Hắn nhướn mày nhìn tôi.
“Ta không chấp nhận để ngươi sống”
“Vậy được thôi, ra tay đi!” – Hắn nhìn tôi vẻ thách thức.
Tôi gồng mình, cầu lửa đã xuất hiện ở hai tay. Vấn đề ở chỗ… tôi không đủ can đảm để ném về phía hắn. Chỉ cần một quả cầu lửa thôi, không cần đến quả thứ hai là tôi có thể giết chết hắn rồi. Hơn nữa tôi còn có thể bay và tàng hình, hắn hoàn toàn không có một phần trăm cơ may chiến thắng. Nhưng… chỉ việc ném quả cầu lửa trong tay về phía trước mà sao khó khăn thế này?
Tôi nhìn thấy rõ lửa trên tay tôi tắt dần và rồi biến mất. Tôi không thể ra tay. Tôi không thể!
“Không làm được à?” – Hắn cười khẩy, nhìn tôi giễu cợt.
Quả thật tôi quá vô dụng. Tôi không cách nào làm được.
Một quả cầu lửa từ tay hắn bất ngờ bay về chỗ tôi. Tôi bay vụt lên để tránh nó. Một vòng lửa nhanh chóng chạy quanh mặt đất bên dưới tôi. Hắn muốn giết tôi? Hắn đang mơ à? Tôi sinh ra từ lửa mà lại muốn dùng lửa giết tôi? Thật là ngu ngốc.