The Soda Pop
Hãy cứu em – Rachel Gibson

Hãy cứu em – Rachel Gibson

Tác giả: Rachel Gibson

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 9.5.00/10/391 lượt.

biến dạng và tôi khao khát được cán bẹp bọn chúng bằng chiếc Peterbilt mà chú Henry Joe của tôi sở hữu!”

Một cơn đau hình thành sau đầu Vince và anh đột nhiên cũng có một khao khát của chính mình. Khao khát muốn có vị của họng súng trong miệng.

Chương 07 phần 1

Chương 7 Tiếng tap-tap từ đế giày Sadie vang vọng trong ngôi nhà cũ kỹ khi cô đi theo ánh đèn vào bếp. Cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến những gì mình vừa mới làm trong phòng cô dâu ở đám cưới của Tally Lynn. Cô vốn không định để xảy ra chuyện gì. Cô không hề có ý làm bản thân xấu hổ hơn sau tất thảy những gì mình từng phải chịu trong đời, nhưng mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh. Anh đã hôn cô, vuốt ve cô, và thế là bùm bùm. Nó đã kết thúc gần như trước cả khi nó bắt đầu.

Điểm sáng duy nhất, điều duy nhất cho cô chút ít nhẹ nhõm, đó là không có ai ngoài cô và Vince biết việc cô đã làm. Sau khi chạy khỏi phòng, cô đã nhanh chóng tạm biệt dì Bess và dượng Jim, và cô chắc chắn rằng nếu có ai đó bắt gặp cô và Vince, thì việc đó sẽ truyền đi nhanh hơn cả một đám cháy ở Texas. Nhanh hơn tốc độ chân cô có thể chạy trốn.

Cô đã không nán lại thêm để chào tạm biệt họ hàng. Cô không muốn mạo hiểm chạm mặt Vince. Cô sẽ gửi cho Tally Lynn và những người khác một tin nhắn đàng hoàng khi cô về đến nhà, bào chữa cho việc rời đi bất lịch sự của mình bằng việc đau đầu, gãy mắt cá chân hay đau tim. Lý do cuối cùng cũng không khác sự thực là mấy. Chỉ riêng ý nghĩ về đôi bàn tay to nóng bỏng của Vince trên khắp người cũng khiến máu lao rần rật khỏi đầu cô và làm cô bất tỉnh chỉ với độc cảm giác bẽ mặt. Mặc dù nếu là đàn ông, hẳn cô sẽ không tự đánh đòn mình vì điều đó. Chắc cô sẽ xem mình “may mắn” và quên nó đi.

Cô càng nhanh rời khỏi Texas bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Rõ ràng Texas khiến cô mất trí, và không cần phải nói cũng biết không bao giờ gặp lại Vincent Haven là một phần thưởng lớn béo bở.

Cô băng qua phòng ăn trang nghiêm và đi vào căn bếp sáng sủa với sàn nhà bằng đá và những tấm giấy dán tường hình hoa cúc vàng mà mẹ cô đã dán lên từ những năm sáu mươi. Cô mong sẽ thấy cha mình ngồi ở góc ăn sáng nhấm nháp một cốc trà ngọt. Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, và ông hẳn vừa mới từ Laredo về, nhưng thay vì cha cô, hai chị em bà Parton ngồi ở góc ăn sáng, hai cái cốc sứt đặt trên bàn trước mặt họ.

“Tối nay hai cô ở lại muộn thế.” Sadie cởi giày ra, đuôi áo khoác của cô chạm nhẹ xuống sàn khi cô cúi người nhặt giày lên. Móc tay vào hai quai giày, cô đi ra chỗ tủ lạnh. Cô đã chào tạm biệt cả hai bọn họ lúc sớm. Họ thực sự không nên đợi cô. Tử tế, nhưng không cần thiết.

“Ôi Sadie, cô mừng vì cuối cùng cháu cũng đã về.”

Với bàn tay rảnh rỗi đang đặt trên tay nắm tủ lạnh, cô nhìn hai người phụ nữ qua vai. “Vì sao ạ?” Cô liếc từ khuôn mặt lo lắng này sang khuôn mặt lo lắng kia, và những sự kiện trong một tiếng trước biến mất.

Bà Clara Anne, người đa cảm hơn trong hai chị em, òa ra khóc rấm rứt.

“Sao vậy ạ?” Sadie quay về phía họ. “Cha cháu chưa về nhà ạ?”

Bà Carolynn lắc đầu. “Không, cháu yêu ạ. Ông ấy đang nằm viện ở Laredo.”

“Ông ổn chứ ạ?”

Một lần nữa bà lắc đầu. “Con ngựa giống ấy đã đá ông, làm gãy vài xương sườn và chọc thủng phổi trái của ông.” Môi bà rúm lại. “Ông ấy quá già để đi gây lộn với lũ ngựa giống rồi.”

Giày của Sadie rơi xuống sàn nhà thụp-thụp. Hẳn phải có nhầm lẫn gì đó. Cha cô lúc nào cũng cực kỳ cẩn thận khi ở gần những con ngựa giống hay kích động vì chúng rất khó đoán. Ông dẻo dai như một cái yên ngựa cũ, nhưng ông đã gần tám mươi. Cô cởi áo khoác ra và đi ra góc ăn sáng. “Ông đã gắn bó với lũ ngựa ấy cả đời.” Phối giống cho lũ ngựa loang Mỹ chưa bao giờ chỉ là một thú vui với ông Clive. Ông yêu việc đó còn hơn cả việc chăn nuôi đàn gia súc, nhưng gia súc đem lại nhiều tiền hơn. Cô vắt áo lên lưng ghế và ngồi xuống cạnh bà Carolynn. “Lúc nào ông cũng rất cẩn thận.” Ông đã bị đá, giẫm lên và quăng đi rất nhiều lần nhưng chưa khi nào bị thương nghiêm trọng. Chưa bao giờ bị vết thương nào đòi hỏi hơn vài tiếng nằm viện để khâu lại. “Sao một chuyện như thế này lại có thể xảy ra chứ?”

“Cô không biết. Vài tiếng trước Tyrus đã gọi điện kể vài chi tiết. Ông ấy nói có chuyện gì đó đã xảy ra với dây móc. Cha cháu đang sửa thì không hiểu sao nó bị mắc vào giữa Maribell và Diamond Dan.”

Tyrus Pratt là quản đốc chịu trách nhiệm đàn ngựa của JH. Tức là không chỉ có lũ ngựa loang, mà còn kha khá những con ngựa chăn gia súc. “Sao không ai gọi cho cháu?”

“Không có số của cháu.” Bà Clara Anne xì mũi rồi nói thêm, “Bọn cô chỉ biết ngồi đây chờ cháu về.”

Và trong khi họ chờ đợi, cô đã bị một gã đàn ông chẳng hề quen biết sờ soạng. “Số của bác Tyrus là bao nhiêu ạ?”

Bà Clara Anne đẩy một mẩu giấy về phía Sadie và chỉ lên trên. “Đây có cả số của bệnh viện ở Laredo. Số của Tyrus ở bên dưới. Ông ấy sẽ nghỉ đêm tại một khách sạn.”

Sadie đứng dậy và nhấc lấy ống nghe điện thoại treo trên tường. Cô gọi đến bệnh viện, giới thiệu bản thân và được nối máy với bác sĩ cấp cứu đã xem bệnh cho cha cô. Vị bác sĩ này dùng rất nhiều từ đao to búa lớn như là “