
Heo mập cận thị và quần lót rùa
Tác giả: Born (Granttylove Tran)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322980
Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.
ê mùa.– Xấu hoắc.– Thiết kế vầy cũng là thiết kế sao?– Chỉ có dân bình thường mới mặc bộ này, chẳng có phong cách gì hết…Như Nguyệt mở miệng chê đến mức mấy cô nhân viên đi theo sau đó, luôn miệng khen Viễn Hinh đẹp trai, dáng chuẩn mặc bộ quần áo này vào sẽ càng khiến cậu thu hút nhiều hơn bị nghẹn họng, mặt ai cũng tái lại, đen như đít nồi nấu củi dưới quê của cô. Họ nhìn Như Nguyệt với ánh mắt căm thù cùng cực, cứ như thể cô sinh ra để làm kẻ thù với họ vậy. Đặc biệt họ còn cười chê cái kiểu theo hầu hạ đàn ông đầy nhục nhã của Như Nguyệt, cứ như thể cô là hạng con gái sẵn sàng làm nô tỳ để bám đại gia ý.Có một điều là, mặc kệ cô có chê thế nào thì Viễn Hinh vẫn là chọn mấy bộ quần áo đó. Như Nguyệt ngậm ngùi xách đống quần áo theo hầu Viễn Hinh, cô chẳng buồn nhìn xung quanh, cứ nhắm hướng lưng Viễn Hinh mà đi theo , không để ý Viễn hinh đã dừng lại Như Nguyệt đập cả người vào thân người rắn chắc vạm vỡ của Viễn Hinh. Đầu còn đang choáng voáng, Như Nguyệt nghe Viễn Hinh nói:– Này, mình muốn thay đồ, bạn cũng muốn nhìn à.Lúc hỏi câu này rõ ràng môi Viễn Hinh hơi nhếch lên, ánh mắt đầy sự trêu chọc khiến Như Nguyệt đỏ mặt xấu hổ phát hiện mình đã theo Viễn Hinh vào phòng thay đồ, cô tức giận đem đống quần áo mình xách nãy giờ tống hết vào người Viễn hinh sau đó tông màn chạy ra ngoài.Vì xấu hổ nên cô cứ thể chạy ra mà không chú ý trước mặt mình là sào quần áo, cô va vào sau đó ngã sắp xuống đau điếng. Mấy cô nhân viên dường như đi tiếp khách khác, chẳng ai chú ý đến việc Như Nguyệt bị té mà đỡ cô dậy. Như Nguyệt bị đau cắn răng chịu đựng, nghĩ đến cả một ngày bị hành hạ, giờ còn bị xui xẻo như thế, tự nhiên thấy uất ức mếu máo khóc.Một chiếc khăn giấy chìa đến trước mặt Như Nguyệt , giọng nói nhẹ nhàng hỏi:– Cô bé không sao chứ?Như Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mặt cô là gương mặt rất xinh đẹp. Suy nghĩ đầu tiên của Như Nguyệt chính là hai từ :” Mỹ nhân” – Là người mẫu diễn viên hay hoa hậu.– Té đau quá à .Vì mình không phản ứng gì nên thấy vẻ mặt lo lắng của chị gái xinh đẹp kia, Như Nguyệt liền cười cười lắc đầu đứng dậy nói:– Em không sao.– Mai mốt đi nhớ nhìn cẩn thận. Lỡ va vào mặt là hết xinh đó – Chị gái xinh đẹp dùng khăn lau giúp cô lau mấy giọt nước mắt trên mặt của cô, giọng dịu dàng nghe rất êm tai.Trong lúc đang uất ức, bỗng dưng gặp người tốt, mà lại là người xinh đẹp nữa chứ. Như Nguyệt bỗng như rất có thiện cảm với người trước mặt, cô buộc miệng nói:– Chị ơi, sao chị xinh đẹp quá vậy?Chị gái xinh đẹp nghe Như Nguyệt nói thì bật cười thu lại chiếc khăn trong tay mình, rồi khẽ bảo:– Đã chọn được bộ đồ nào chưa?Như Nguyệt vốn định bảo là mình không đến mua quần áo. Nhưng đến tiệm quần áo mà không mau quần áo thì đúng là mất mặt lắm, cho nên cô đành chỉ chỉ tay vào bộ quần áo mà lúc nãy mình đã nghía qua và khá ưng ý. Thấy chị gái xinh đẹp nhìn theo hướng chỉ tay của mình, Như Nguyệt ngẫm nghĩ nhìn cách ăn bận sang trọng toát lên vẻ đẹp đầy thu hút, Như Nguyệt cho rằng chị gái xinh đẹp này rất có mắt thời trang, cô nhân tiện nhờ chị tư vấn cho mình luôn. Như Nguyệt hào hứng đi đến mân mê chiếc váy trong tay mình cười hỏi:– Chị thấy bộ váy này có đẹp không? Em định mua nó.Mấy cô nhân viên nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó một cô tiến lên cười rất nhẹ nhàng nói với Như Nguyệt:– Em thật là có mắt nhìn, đây là bột váy mới nhập của cửa hàng chị, nhưng rất tiếc nó là bộ duy nhất. Và chị đây đã chọn mua trước em rồi.Như Nguyệt nhìn theo hướng tay chỉ của nhân viên, mới biết hóa ra chị gái xinh đẹp này đã chọn trước cô rồi. Xem như cô cũng có mắt nhìn đồ lắm chứ.– Nếu em thích thì cứ lấy đi – Chị gái xinh đẹp lên tiếng cắt ngang lời của cô nhân viên, khiến cô ta há miệng tròn mắt nhìn rồi lên tiếng.– Nhưng bộ váy náy rất…– Cám ơn chị đã nhường cho em, chị thật là tốt bụng – Như Nguyệt không buồn để ý đến lời cô nhân viên đó nói, rõ ràng trong lời cô ta nói có ý khinh khi cô không mua nổi bộ váy này mà . Thật đúng là khinh người quá đáng mà, ba cô dù gì cũng là một ông chủ chứ đâu ít gì. Chẳng qua mẹ cô thích sống ở nông thôn hơn, ba vì thương mẹ mới cùng mẹ ở đó, mỗi ngày lỗi 1 tiếng đến công ty rồi lại 1 tiếng về nhà. Cô cũng không thích se sua ăn diện chứ không đến mức không có tiền mua hàng hiệu mặc. Vài triệu bạc đối với cô chẳng thành vấn đề.Như Nguyệt tươi cười nói với chị gái xinh đẹp, nhưng ánh mắt hơi liếc xéo cô nhân viên một cái.– Em thích là được rồi – Chị gái xinh đẹp nhìn Như Nguyệt cười nhã nhặn nói.Như Nguyệt gật gật đầu, cô vuốt vuốt bộ váy một cách thích thú nhưng vô tình nhìn thấy giá tiền của chiếc váy, ngoài 6 con số 0 ra hình như còn có thêm hai con số đằng trước nữa. Như Nguyệt bỗng thấy nước mắt chảy ngược vào trong, vì sao là hai con số đằng trước mà không phải là một con số. Không mau thì đúng là quá chừng mất mặt, nhưng mua rồi thì đau lòng không kể xiết.– Này heo mập cận thị, bạn ở đâu rồi.Trong lúc Như Nguyệt đang tuyệt vọng thì giọng nói chói tai vang lên khiến Như Nguyệt chợt mừng rỡ, cô thầm nghĩ có thể lợi dụng tên khốn này để khỏi mua bộ váy này. Chỉ cần g