Disneyland 1972 Love the old s
Heo mập cận thị và quần lót rùa

Heo mập cận thị và quần lót rùa

Tác giả: Born (Granttylove Tran)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322762

Bình chọn: 10.00/10/276 lượt.

t như cậu thì không phân biệt được lực tay, cho nên làm đau Như Nguyệt, khiến Như Nguyệt bị đau mà khóc, thành ra mang tiếng ăn hiếp. Cứ mỗi lần Như Nguyệt khóc, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, nhìn rất đáng thương.Sau này cũng vậy, cứ hễ thích thấy bộ dạng tròn xoe long lanh đáng thương của Như Nguyệt, Viễn Hinh lại ức hiếp. Lấy Diệp Hân ra làm cái cớ khiến Như Nguyệt chỉ biết chấp nhận số phận vì Như Nguyệt thích chơi với Diệp Hân nhất.Lần đó, là cuối năm học, vào lễ tổng kết năm học, Viễn Hinh mặc cái quần sọt màu xanh, nữa thân sau là dây thun, áo sơ mi trắng trong quần gọn gàng, đúng tiêu chuẩn đồng phục học sinh. Viễn Hinh đang nói chuyện với bạn bè rất hào hứng thì đột nhiên cái quần của cậu bị ai đó tuột xuống tận gót chân để lộ ra bên trong một cái quần lót hình con rùa ngay sau mông. Người tụt cái quần đó xuống không phải là ai hết, mà chính là Heo mập – Như Nguyệt.Một tràng cười rộ lên, tiếp theo là :” Quần lót rùa, quần lót rùa…”, cái tên này theo cậu không biết mấy năm liền. Viễn Hinh xấu hổ không biết để đâu cho hết, nhưng người gây ra tội lỗi thì đã nhanh chóng biến đi đâu mất.Viễn Hinh thay đồ đi ra, Như Nguyệt nhìn cậu nhịn cười hỏi:– Sao hả, quần có vừa không? Có đẹp không?– Rất vừa, rất đẹp – Viễn Hinh trước lời trêu chọc của Như Nguyệt thì bình thản cười cười đáp lại, cậu còn tiến lại gần Như Nguyệt, cười gian trá nói – Quả thật cho bạn làm phục vụ ở hồ bơi đúng là rất có ích, mua đúng size quần đến như vậy.Như Nguyệt nghe nhắc đến vụ hồ bơi thì nhớ lại hình ảnh Viễn Hinh lúc chỉ mặc đọc nhất quần bơi, đột nhiên thấy máy nóng chảy trong người, nhanh chóng cảm giác có cái gì muốn chảy ra từ hốc mũi. Như Nguyệt hốt hoảng, vội vang co chân đá một phát vào ống quyển của Viễn Hinh sau đó bỏ chạy thật nhanh. Hậu quả là cô quên mất mình đang mang đôi giày thế nào, cú đá mạnh ra sao đến mức ống chân Viễn Hinh đã chuyển thành màu tím than bầm một mẫu, chân đi cà nhắc và hiển nhiên là trú ngụ lại ở nhà của cô.– Con thiệt là, bạn của Tuấn đến chơi, không tìm hiểu kỹ đã đánh người ta ra nông nỗi này rồi. – Việt Phương vừa về nhà biết chuyện liền mắng con gái ngay lập tức.– Dạ, không sao đâu cô. Là lỗi của cháu – Viễn Hinh nhìn mẹ Như Nguyệt cực kì khiêm tốn trả lời – Chỉ là đi đứng bất tiện, phải làm phiền ở nhà cô vài ngày không biết có được không ạ.Như Nguyệt thấy cái giọng ngoan ngoãn trước phụ huynh của Viễn Hinh rồi, nhưng thấy tên này ngoan ngoãn trước mẹ của mình vẫn không khỏi rùng mình. Còn đòi ở lại nhà cô nữa chứ… Khoan đã, ở nhà cô…Như Nguyệt thấy đầu óc sao chạy vòng vòng choáng voáng, đang định lên tiếng ngăn lại thì mẹ cô đã lên tiếng:– Được chứ. Cháu không ngại thì cùng ngủ với thằng Tuấn. Ở đây cơm canh đạm bạc, nhưng cò nhiều cái thú vị hơn trên thành phố nhiều lắm. Cứ bảo Nguyệt đưa cháu đi chơi, thằng Tuấn chẳng rành bằng Nguyệt đâu.– Dạ, vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ bạn ấy không chịu dẫn cháu đi thôi – Viễn Hinh nhìn Như Nguyệt rồi nhìn mẹ cô âu sầu nói.– Có gì đâu mà không chịu. Xem như nó xin lỗi con vì làm chân con đau – Việt Phương cười cười nhìn con gái đe dọa nếu Như Nguyệt từ chối.Như Nguyệt mếu máo ấm ức trong bụng, nhưng cũng đành nuốt hận vào trong. Nhưng mà cô đâu dễ để Viễn Hinh sống sung sướng hạnh phúc được cô hầu hạ chứ. Ban ngày, ba mẹ vẫn đi làm đến chiều mới về mà, đương nhiên đó là thời cơ tốt nhất của cô để trả thù Viễn Hinh. Được sự giúp sức của bạn bè, anh chị em ở quê, cô nhanh chóng bày cho Viễn Hinh một bữa ăn thật đậm chất quê. Chuột đồng nướng, ba khía với rau lan luộc.– Nè, mau lại đây ăn cơm đi – Như Nguyệt bày đồ ăn ra bàn rồi hớn hở gọi Viễn Hinh và Hoàng Tuấn đến.Hoàng Tuấn vừa mới thấy mấy món ăn liền quay đầu nói:– Đúng rồi, em nhớ thằng tư có hẹn em đến nhà nó chơi, em đi đây, hai người cứ ăn cơm vui vẻ đi.Nói xong, bỏ chạy ngay lập tức. Viễn Hinh nhìn mấy nón trên bàn, đặc biệt cái mùi ba khía, cậu thấy hơi khó gửi, lại thấy Hoàng Tuấn chạy tháo thân như vậy, cậu cũng muốn bỏ chạy, nhưng bị Như Nguyệt nhanh chân tóm lại:– Này, bạn đi đâu vậy hả? Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong còn uống thuốc cho lành cái chân.Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, Viễn Hinh muốn dùng cái chân để chơi cô, cô cũng muốn dùng cái chân để chơi lại. Cô đon đả bới cơm cho Viễn Hinh, sau đó gấp 1 miếng thịt bỏ vào chén của Viễn Hinh.– Đây là thịt chuột đồng đó nha, ngon và bổ lắm. Không phải thịt chuột cống đâu.Vừa nghe đến chữ chuột, Viễn Hinh liền muốn nôn ngay lập tức, nhưng cậu cố nhịn xuống. Cậu gấp miếng thịt chuột ra và cố nói:– Mình không thích ăn thịt chuột, ăn món này vậy.Vừa nói, Viễn Hinh vừa gấp vài sợi rau lang, định đưa vào miệng ăn thì, Như Nguyệt đã ngăn lại:– Ấy ấy…chấm vào đây đi, ngon lắm đó. Là ba khía đó, chắc bạn nghe tên món này rồi đúng không?Như Nguyệt cười cười chỉ tay vào món ba khía, Viễn Hinh nghi hoặc nhưng vẫn chấm thử, khi đưa vào miệng thì vội vã phun ra ngay. Như Nguyệt không nhịn được phá ra cười sặc sụa, ba khía là món nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được.Thấy Viễn Hinh định bỏ đũa, Như Nguyệt liền trả nguyên si câu nó