
lan. Và nàng sẽ thấy lá thư tình của anh. Nàng sẽ sung sướng và 5 ngón tay yểu điệu thục nữ sẽ cầm lên một cách nâng niu. Nàng sẽ đọc. Đọc xong thì nàng sẽ cảm động. Vì lòng nàng đã… yêu! Chỉ mới suy nghĩ như vậy, Nguyên đã cảm thấy hạnh phúc ùa về tâm hồn mình.
Làm xong nhiệm vụ vẻ vang đó thì anh bước về phía cây đào. Bước vài bước thì anh quay lại nhìn đăm đắm vào phòng nàng và nói nhỏ: “Chúc em ngủ ngon!”. Hãy ngủ ngon nghen Kim để ngày mai mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Anh tiếp tục bước đến cây đào và ném đôi dép của mình ra phía ngoài cổng. Bằng chân không người ta dễ leo hơn. Khi vừa nhón chân lên thì anh đã nghe tiếng *** sửa khủng khiếp. “Gâu! Gâu gâu!” Trời đất ơi! Làm thế nào bây giờ? Anh hoảng hốt leo lên cổng và nhảy bừa xuống đất. Thân thể anh chạm đất và nỗi đau ê ẩm. Chỉ kịp lượm lại đôi dép là anh đã chạy thục mạng. Anh co chân chạy với tiếng *** sửa rượt phía sau…
CHƯƠNG 2:
Sáng nay, Nguyên đến trường bằng tâm hồn vui vẻ lạ thường. Anh nhẩm đọc lại đoạn văn của Thanh Tịnh mà anh đã học thuộc lòng từ hồi tiểu học “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và đầy gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường mà tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học”.
Sướng thật! Nguyên nhủ thầm như vậy. Nhưng anh còn sướng hơn cả nhà văn Thanh Tịnh vì hôm nay anh đi học với mối tình đầy ắp trong ***g ngực. Vừa bước chân vào cổng trường thì Quân đã kêu lên:
– Nè Nguyên! Có tin mới xảy ra. Cực kỳ hấp dẫn.
– Tin gì vậy?
– Đêm qua, ăn trộm đột nhập vào nhà Kim. Sáng nay, mới vừa vào lớp học là nàng đã bô bô kể lại chuyện mất trộm.
Nghe Quân nói như vậy, anh chợt rùng mình. Một cảm giác lạnh chạy dọc theo xương sống. Không biết nàng có phát hiện ra anh không? Nhưng anh nào có làm g`i đâu? Anh chỉ để lại một lá thư tình thôi mà… Chết rồi! Đây chính là dấu vết mà người ta dễ dàng phát hiện ra thủ phạm. Vậy là từ nhà thám tử tài ba, anh trở thành một tội phạm. Chỉ mới thoáng nghĩ như vậy, anh đã cảm thấy ớn. Anh tò mò dò xét thêm Quân:
– Nàng có kể là mất gì không?
Quân xuống giọng rù rù muôn thuở:
– Nhà của nàng bị mất nhiều thứ lắm. Tao nghe là ba má nàng đang làm đơn gởi công an. Hì, hì!
Lòng anh tan nát. Vậy còn gì là mặt mũi của anh nữa. Chỉ cần chứng cớ một lá thư thôi, người ta sẽ ghép anh vào bao nhiêu tội. Những dòng chữ trong bộ Luật hình sự đang chạy về trong trí óc của Nguyên. Quân đâu cần biết điều đó, hắn cứ rù rì:
– Tao nghe đâu là tên ăn trộm đã dùng chìa khóa vạn năng để mở khóa cổng nhà nàng. Hắn ta đột nhập vào để khiêng một tivi, một tủ lạnh, một chiếc giường sắt, một con *** nữạ Chắc là bọn trộm đi đông lắm!
– Bọn chúng bắt con *** luôn à?
– Chứ sao! Thịt *** ăn ngon lắm, nên khi con *** nhà nàng vừa cất tiếng sủa “gâu gâu” liền bị bọn nó đánh thuốc mê. Con *** nằm ngay đơ, thế là bọn nó xách cổ con *** đi.
Càng nghe Nguyen càng đớ lưỡi:
– Thật à?
– Thật chứ sao không thật! Chính mắt tao thấy.. . à quên chính tai tao nghe nàng kể mà lỵ!
Lúc đó hồi chuông vào học cũng đã reng lên một cách kiêu hãnh. “Reng reng reng”. Đôi bạn bước vào lớp. Chân Nguyên dường như muốn khuỵu xuống khi vừa chạm vào ánh mắt của Kim. Kim ơi! Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt cú vọ như thế. Thật oan cho tôi. Nguyên muốn gào lên thật to. Nhưng anh chỉ im lặng bước vào chổ ngồi của mình.
Bỏ mặc ngoài tai những lời giảng bài của cô Hạnh Tần, Nguyên quay sang phía Quân:
– Quân nè! theo mày thì công an có tìm ra thủ phạm được hay không?
Quân đáp một cách hờ hững:
– Chưa biết, nhưng tao tin họ sẽ tìm ra được. Hay là mày làm thám tử phá án vụ này thử xem!
Nghe Quân nói khơi khơi như vậy, anh cảm thấy chột dạ. Quân nói một cách thản nhiên hay có ngụ ý gì đây? Anh nói:
– Sao mày không làm mà mày biểu tao?
– Mày ngu lắm. Mày đang đeo đuổi Kim thì mày phải chứng tỏ bản lĩnh của mày chứ! Biết đâu mày sẽ làm được điều đó. Khi đó nàng sẽ yêu mày da diết. Hì, hì…
Giọng cười mũi của Quân thật dễ ghét. Cô Hạnh Tần vẫn say sưa giảng bài. Giọng Hà Nội ngọt lịm và môn Văn học trước đây hấp dẫn anh bao nhiêu thì nay anh cảm thấy ngao ngán bấy nhiêu. Những bài thơ vần điệu du dương kia có gỡ rối được tơ lòng trắc ẩn của Nguyên được đâu. Anh lơ đãng nhìn qua cửa lớp. Những lời giảng bài như gió thổi qua tai. Tối hôm qua sau khi anh chạy về nhà thì kẻ trộm ngay sau đó đã leo vào nhà Kim chăng? Chắc là vậy. Kẻ trộm không để lại dấu vết nào để người ta có thể phát hiện ra chúng, còn anh, anh ngu ngốc để lại một lá thư tình. Thật là oan ông địa.
Với tâm trạng bồn chồn khó chịu, Nguyên lấy cây thước đập khẽ vào lưng của Kim. Nàng ngồi bàn trước, còn Nguyên thì ngồi bàn sau. Anh muốn hỏi trực tiếp nàng để cho rõ sự việc. Nàng có nghi ngờ gì anh không?
– Kim nè, lâu nay có gì vui không?
Nàng quay lại và nguýt nh