
ăn gói đến nhà Nghị “ở trọ” với tụi tôi. Tội nghiệp nó, hè này tụi tôi đi hết, chắc nó cũng chuồn về nhà nằm khoèo đọc truyện Tàu.Suốt buổi sáng, chúng tôi kéo nhau ra phố uống cà phê, ngồi đấu láo. Sau đó, Nghị chạy đi mượn máy ảnh và cả bọn quay về nhà, ra sau vườn thay nhau chụp hình làm kỷ niệm. Hè năm nay, Ngữ bỏ trò viết lưu bút. Nó đang thất tình, chẳng bụng dạ nào gửi gắm tâm tư.Khác với Ngữ, buổi sáng đó đối với tôi là một buổi sáng rực rỡ vô cùng. Chân đi theo bạn bè, nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến cái hẹn bốn giờ chiều ở hòn đảo ngoài khơi gió lộng. Kể từ khi cha sanh mẹ đẻ đến nay, lần đầu tiên tôi biết thế nào là nôn nao mong ngóng. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là sự lề mề của thời gian. Tôi ghét cay ghét đắng sự chuyển dịch uể oải và lười nhác của kim đồng hồ.Tới mười một giờ rưỡi, chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Vẫn chỉ năm đứa tôi. Những người thân của Nghị chỉ xuất hiện ở phần đầu rồi rút lui cho tụi tôi tự nhiên… tán phét.Tôi ngồi vào bàn với nỗi lo ngay ngáy. Tôi sợ Bá sẽ khai ra sự hẹn hò của tôi. Nhưng suốt bữa ăn, Bá chẳng nói gì. Nó đang bận bịu với món gà rô-ti, và món thịt sườn sau đó. Chỉ đến cuối bữa ăn, khi hàm răng nó đã chán đối phó với những khúc xương đã được gặm kỹ kia rồi, Bá mới bắt đầu mở máy. Bây giờ thay vì gặm xương, nó chuyển sang “gặm” tôi.Dĩ nhiên, Bá không “gặm” tôi ngay. Nó mở đầu vòng vo kiểu “lung khởi”, theo đúng phong cách “giáo sư” của nó:– Chà, bây giờ bàn tới chuyện chính đây!Từ nãy đến giờ, tụi thằng Nghị vẫn chuyện trò rôm rả đủ thứ trên đời, bỗng nghe Bá giở giọng nghiêm trọng, tụi nó lập tức nhìn chòng chọc vào Bá.– Chuyện chính là chuyện gì? – Nghị dè dặt hỏi.Ngữ cà khịa:– Máy bay đụng phải xe đò hả?Bá cố giữ vẻ điềm tĩnh. Nó tằng hắng:– Không, chuyện này quan trọng hơn nhiều! Chuyện… Gia Khanh!– Gia Khanh sao? – Hòa hỏi, giọng ngây thơ.Bá nhún vai:– Mày đừng có giả bộ ngờ nghệch! Năm học đã kết thúc, tụi mình sắp sửa mỗi đứa về một ngả, tao nghĩ đã đến lúc cần phải tuyên bố đứa nào đã chinh phục được trái tim của em.Ngữ hất hàm:– Tuyên bố chi vậy?Bá hùng hồn:– Tuyên bố để chúc mừng cho người chiến thắng. Và nhất là để “xác nhận chủ quyền” hầu tránh cảnh huynh đệ tương tàn trong năm học tới chứ chi!Lý do Bá đưa ra chính đáng đến mức không đứa nào dám phản kháng. Chỉ có Ngữ phản ứng bằng cách gầm gừ:– Theo tao, chẳng có ai chiến thắng trong cuộc chiến tranh này hết!Bá quắc mắt:– Có đấy!– Ai?– Thằng Nghị! Chính nó bảo em Gia Khanh đồng ý cho nó chở về quê. Tụi mình cần phải chúc mừng nó.Bá chơi đòn độc. Nó đẩy Nghị lên lưng cọp để “nắn gân” đối thủ. Nghị trúng kế ngay. Thấy Bá xúi giục bạn bè chúc mừng mình, Nghị sợ xanh mặt, liền đính chính:– Bậy, bậy! Không có đâu! Đó là tao nói đùa vậy thôi! Gia Khanh chỉ coi tao như bạn!Bá gật gù:– Không phải thì thôi, làm gì mà mày hoảng lên vậy!Rồi Bá quay sang Ngữ, làm bộ dịu dàng:– Không phải thằng Nghị thì chắc là thằng Ngữ!Ngữ cố tỏ ra thản nhiên:– Ai bảo mày vậy?Bá nheo nheo mắt:– Chính mày bảo chứ ai! Mày chẳng đưa cho thằng Khoa xem bài thơ Gia Khanh gửi tặng mày là gì!Đòn thằng Bá tung ra bữa nay toàn là đòn hiểm. Ngữ bắt đầu chột dạ. Nó giả vờ ngơ ngác:– Bài thơ nào?Bá cười hì hì:– Sao mày mau quên quá vậy? Nếu vậy để tao đọc lại cho mày nhớ! – Bá liền hắng giọng ngâm nga – Những bài thơ anh viết, em đọc đã thuộc lòng, dẫu là chim xứ lạ…Ngữ không để Bá đọc hết. Nó chặn ngang:– Bài thơ đó của tao chứ đâu phải của Gia Khanh!Hòa lé ngồi bên cạnh cười hích hích:– Thơ của nó mà nó xưng “em”, ngộ ghê!Ngữ lừ mắt nhìn Hòa:– Mày cóc biết gì hết mà xía vô! Nhà văn nhà thơ muốn xưng gì chẳng được! Phải đặt mình vào toàn thể nhân loại thì mới viết được tác phẩm hay chứ!Bá hạch Ngữ:– Thơ của mày sao tuồng chữ lạ hoắc vậy?Ngữ đỏ mặt:– €, à, đó là do tao viết… tay trái.Bá gục gặc đầu và khẽ liếc tôi. Ánh mắt tinh quái của nó ngầm bảo tôi rằng nó xứng đáng là sư phụ tôi, rằng trước đây nó đã đoán trúng chóc thằng Ngữ là tác giả của bài thơ đó chứ không ai. Bữa nay, Bá còn một niềm sung sướng khác là “phục thù” được Ngữ. Dạo trước, Bá sáng tác chuyện vui cười gửi đăng báo, bị Ngữ chê tàn mạt. Bá tức điên nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Lần này tới Ngữ thất thế. Bá truy tới đâu, nó khai tới đó, mặt mày méo xẹo.Sau khi loại Ngữ ra khỏi vòng chiến, Bá dòm sang Hòa:– Vậy là mày?– Tao sao?– Còn sao nữa! Chính mày cuỗm được trái tim em Gia Khanh phải không?Hòa khác Nghị và Ngữ. Trước đây nó không dại dột khoe khoang điều gì cụ thể. Nó chỉ nói lấp lửng “kết quả mỹ mãn”. Vì vậy, bây giờ nó không thèm chối bai bải như hai đứa kia. Bá hỏi, nó chỉ cười bí hiểm:– Ừ đó! Rồi sao?Bá khịt mũi:– Chúc mừng mày chứ sao!Hòa tỉnh khô:– Thì tụi mày chúc mừng đi!Giọng Hòa lé sặc mùi khiêu khích. Nó tính tung hỏa mù cho tụi tôi phấp phỏng chơi. Ngữ và Nghị sụp bẫy nó ngay. Cả hai đứa tròn xoe mắt, hồi hộp:– Thật hay chơi đó mày?Hòa nhơn nhơn:– Tao nói chơi với tụi mày làm gì!Trong khi Ngữ và Nghị chưa hết bàng hoàng, Bá bỗng cười hề hề:– Thằng Hòa mắt lé, nó tưởng Gia Khanh cũng lé như nó!Giọng xỏ xiên của Bá khiến Hòa tím mặt. Nó nghiến răn