
miệng khiến tôi không tài nào tập trung sáng tác được.Tôi tức Bá anh ách nhưng chẳng tìm được lý do để gây sự với nó. Tính Bá xưa nay vậy. Chính cái tật huênh hoang của nó cộng với cặp kiếng cận dày cộm lúc nào cũng ngồi chồm chỗm trên sống mũi khiến nó được bạn bè phong tước “giáo sư”. Tụi bạn gọi Bá là “giáo sư” là gọi chọc quê, nhưng Bá chẳng “quê” chút xíu nào. Thậm chí nó còn tỏ ra tâm đắc cái biệt danh oai vệ đó. Từ ngày được phong “giáo sư”, nó càng ba hoa khủng khiếp.Dù sao thì trong năm đứa, tôi với Bá vẫn chơi thân với nhau hơn. Hai đứa chúng tôi cùng phe Pháp văn. Mỗi lần có đụng độ, y như rằng Ngữ, Nghị và Hòa lé cùng đứng về một phía, tôi với Bá một phía. Phe Pháp văn ít người hơn, hai chống ba, nên càng đoàn kết tợn. Những lúc đó, cái thói ăn nói vung vít của Bá trở thành vũ khí lợi hại khôn lường. Nó cứ mồm năm miệng mười, tụi Anh văn bị át giọng, chỉ có nước đỏ mặt tía tai ngồi thở dốc.Nhưng chiều nay, cái tinh thần đoàn kết đó chẳng giúp ích được gì cho “sự nghiệp văn chương” của tôi. Trong khi tôi đang cần yên tĩnh thì Bá cứ lẽo đẽo bên cạnh khiến tôi chẳng “mơ mộng” gì được.Chiều hôm sau, tôi lẻn ra bờ ao ngồi một mình. Bá nằm cạnh tôi, đọc sách xong, nó ngủ khò. Nếu thức, hẳn nó sẽ đòi đi theo tôi cho bằng được.Tôi ngồi co ro trên bãi cỏ, đợi chiều xuống. Nhưng chiều còn mải chơi tít trên cao, tôi đợi cả buổi, nó mới nhích xuống có một chút. Chẳng biết làm gì cho đỡ sốt ruột, tôi nhìn xuống ao, xem cá có lặn như trong ca dao không.Mấy con cá trong ao nhà thằng Nghị là cá quỷ. Thấy tôi ngồi buồn thỉu buồn thiu, chúng kéo cả bầy thò đầu lên mặt nước lỏ mắt dòm tôi. Chúng có vẻ thắc mắc sao tôi ngồi đó làm gì mà không chịu câu chúng cho vui.Bộ tịch của bọn cá trông bắt ngứa con mắt. Tôi định nhặt mấy hòn sỏi trên bờ ném cho chúng bể đầu chơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn thôi. Tôi phải giữ lòng tĩnh lặng để lát nữa đón nàng… thơ. Nàng sẽ nương theo nắng chiều mà đến cùng tôi. Nếu nàng bắt gặp tôi đang hì hục đánh nhau với bọn cá, hẳn nàng sẽ chạy dài, không hẹn ngày trở lại.Dặn lòng như vậy, tôi không thèm dòm xuống ao nữa. Mặc kệ bọn cá. Chúng muốn giễu tôi cứ việc giễu. Tôi bân khuâng nhìn lên những cụm mây lờ lững, xem nàng thơ của tôi sắp đến chưa.Nhưng nàng thơ chưa kịp đến thì thằng Bá yêu tinh kia đã đến trước. Nó đứng lấp ló sau gốc mận cuối vườn và thò đầu ra kêu tôi:– Ê!Tôi giật bắn người và lập tức quay phắt người lại. Thấy cặp kiếng cận thò ra sau gốc cây, tôi lặng người đi, không nói được một lời.Bá cười hì hì:– Mày ngồi làm gì vậy?– Tao đợi! – Tôi chán nản buột miệng – Còn mày ra đây chi vậy?– Tao ra chơi với mày! – Bá khịt mũi, thắc mắc – Mày đợi ai ngoài này vậy?– Tao đâu có đợi… ai…Bá ngạc nhiên:– Chứ sao mày bảo là mày đợi?Túng thế, tôi đành ngần ngừ thú thật:– Tao đợi… chiều xuống.– Đợi chiều xuống? – Bá trố mắt – Đợi chiều xuống để làm gì? Mày làm như thể mày là nhà thơ không bằng!Bá nói chơi mà trúng phóc. Tôi nhận luôn:– Thì tao đang đợi chiều xuống để… làm thơ chứ chi! – Rồi tôi vội vã nói thêm – Thằng Ngữ bày tao vậy!Tôi tưởng đem Ngữ ra “hù”, Bá sẽ nể mặt Ngữ mà không chế giễu tôi. Nào ngờ nghe tôi nói xong, Bá cười hô hố:– Trời ơi, nghe ai không nghe mày lại đi nghe lời thằng Ngữ! Muốn làm thơ thì ngồi vô bàn lấy giấy viết ra làm chứ ra đây ngồi chi cho muỗi cắn!– Thằng Ngữ nó bảo muốn làm thơ phải ra ngồi ngoài bờ ao! – Tôi giải thích, giọng không được tự tin lắm – Nó bảo ngồi ngoài ao mới tưởng tượng đến… người yêu được!– Người yêu? – Bá há hốc miệng – Mày mà cũng có người yêu?Tôi gật đầu, vẻ sượng sùng.– Đứa nào vậy? – Bá hỏi tiếp.Tôi đáp lấp lửng:– Một đứa trong lớp mình.Bá có vẻ bàng hoàng truớc sự tiết lộ của tôi. Nó nhìn tôi lom lom:– Lớp mình, nhưng mà đứa nào?Điệu bộ nóng nảy của Bá chứng tỏ nó muốn truy đến nơi. Biết không thể giấu nó được, tôi ngó lơ chỗ khác, ngượng ngùng đáp:– Nhỏ Hồng.Bá có vẻ không tin vào tai mình. Nó kêu lên sửng sốt:– Trời ơi, con Hồng “chà-và”? Bộ hết người rồi sao mày lại đi yêu bà chằn đó?Bá làm tôi xấu hổ chín người. Trong khi tôi đang ấp úng, nó lại “phang” tiếp:– Thằng Hòa lé đi yêu con nhỏ Hồng thì còn hiểu được. Còn mày thì khác. Mắt mày đâu có lé!Tôi đỏ mặt và phản ứng một cách yếu ớt:– Nhưng đây đâu phải là yêu thiệt. Tao chỉ yêu chơi thôi. Yêu để có cảm hứng mà làm thơ.Tôi nói đúng bài bản Ngữ dạy. Bá biết ngay. Nó bĩu môi:– Mày lại ăn phải bã của thằng Ngữ. Nó gạt mày đó. Ai chứ con Hồng “chà-và”, mỗi lần nghĩ đến nó chỉ muốn cãi lộn chứ sức mấy mà muốn làm thơ.Bá làm tôi chết trân. Nó ăn nói bạt mạng cô hồn nhưng không phải nó nói bậy. Nó nói trúng phóc tâm sự éo le của tôi. Vì vậy, tôi xụi lơ, hết ham cãi nhau với nó. Thấy tôi làm thinh chịu trận, Bá càng ra sức khua môi múa mép. Tôi nghe muốn nhức cả đầu.Nhưng Bá không dừng lại ở đó. Đến tối, ngồi vào bàn ăn, Bá hấp háy mắt, cười cười thông báo:– Tụi mày biết không, thằng Khoa hổm rày đang tương tư mê mệt một em trong lớp mình!Trong khi tôi chết điếng người thì tụi kia nhao nhao.– Chà, tin sốt dẻo! Cục đá đã bắt đầu động đậy! Chắc chiều nay trời mưa! – Nghị gật g