Hoa thiên cốt

Hoa thiên cốt

Tác giả: Fresh Quả Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328571

Bình chọn: 8.5.00/10/857 lượt.

o mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm, lưu động như nước như trăng, tiến sâu vào trái tim Hoa Thiên Cốt. Bất giác nàng lại cảm thấy nhói lòng? Vì sao đây?

Không thể dùng bất kì từ nào để miêu tả Bạch Tử Họa, dù miêu tả người thế nào cũng không phải người.

Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.

Ngọc đẹp khẽ bay, hương thơm khẽ thoảng. Gió mang mùi hương dìu dịu nhẹ lướt qua chóp mũi rồi tràn vào tận đáy lòng.

Thế gian, một màu trắng bạc…

Thế gian, một màu đen nhánh…

Thế gian, một màu vàng óng ả…

Thế gian, một ánh sáng phản chiếu trên mặt nước yên ả dập dờn…

Bạch Tử Họa, đường xuống suối vàng, trong dòng Vong Xuyên, bên đá Tam Sinh, đầu cầu Nại Hà, ta đã gặp chàng ở đâu?

Hoa Thiên Cốt ngây ngô rất lâu mới phát hiện người ấy ngồi ngay dưới tàng cây của mình.

Gió to thổi qua, cả cây hoa đào giống như đang nhảy nhót. Nàng bỗng dưng bị thổi lên không trung, nhất thời lọt giữa hàng ngàn hàng vạn cánh hoa bay, cảnh đẹp tuyệt trần.

Nhẹ nhàng bay giữa không trung mấy vòng, Hoa Thiên Cốt thấy Đường Bảo đang hốt hoảng nhìn mình. Nàng chẳng hiểu gì nên quay đầu lại, đến khi kịp phản ứng đã thấy đóa hoa dưới thân mình bay xuống tàng cây.

Bông hoa tựa như cánh buồm, lượn lờ xoay chuyển trong không trung. Sau đó không ngờ lại rơi thẳng vào chén rượu của Bạch Tử Họa.

Hoa Thiên Cốt đờ đẫn nằm trên cánh hoa như một chiếc thuyền lá, dập dềnh trong chén rượu, mùi rượu tinh khiết khiến nàng có chút mơ màng say.

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch dường như là nét biểu cảm duy nhất của ngài.

Cả người Hoa Thiên Cốt run rẩy, còn thấy đáng sợ hơn tất cả những lần gặp quỷ kinh khủng trong đời mình.

Bạch Tử Họa nhìn chú sâu nhỏ tình cờ rơi vào trong chén, hiếm khi có hứng thú vươn hai ngón tay kẹp vào cái mình nho nhỏ của nàng xách lên.

Ta muốn chết, ta muốn chết…

Hoa Thiên Cốt nhắm chặt mắt lại thì thào.

Không ngờ Bạch Tử Họa lại dùng ngón tay chạm vào cơ thể nàng, chẳng đợi đến khi hắn xuống tay, tim nàng cũng vì đập mạnh quá mà chết mất.

Đặt sâu nhỏ trong lòng bàn tay trái, Bạch Tử Họa cẩn thận nhìn, thấy nàng trong sáng lại hoạt bát khả ái, không khỏi có chút thương yêu, bèn vươn ngón trỏ thon dài khẽ vuốt ve hai cái lên người nàng.

Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, ngay cả hồn phách cũng hoảng loạn. Cảm nhận được độ ấm và sự dịu dàng ở đầu ngón tay Bạch Tử Họa, từ thân thể đến tâm hồn nàng như sắp tan thành nước. Một luồng tê dại và rung động kỳ quái không nói nên lời từ nơi sâu kín nhất trào dâng, tuôn ra như lửa, chiếm lấy từng ngóc ngách trong thân thể và linh hồn. Nàng không nhìn thấy bất cứ cảnh vật gì trước mắt nữa, nhưng chính cảm giác thoải mái này lại khiến nàng suýt chút nữa không nhịn được hét ra tiếng.

Quá đáng sợ! Nếu chết được thì tốt biết bao…

Chăm chú nhìn gương mặt Bạch Tử Họa ở khoảng cách gần, chóp mũi người dường như kề ngay bên. Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, cũng không còn cảm giác máu mình đang chảy nữa.

Bạch Tử Họa xoa bóp tứ chi cứng ngắc của nàng, đột nhiên không nhịn được mỉm cười.

Phút chốc, thời gian vạn vật đều yên lặng.

Hoa Thiên Cốt không ngờ một người như vậy cũng có thể cười. Con người đang trìu mến nhìn mình kia tựa như ánh sao vĩnh hằng tỏa sáng, như chiều hôm ngập hoa ngày sao băng, như pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp, như mùa hoa đồ mi, rực rỡ chói lọi đến mức khiến nàng không thể không sa vào.

Tất cả lo lắng bất an trong lòng được an ủi, nụ cười dịu dàng mà từ bi như vậy đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim nàng, như sấm sét cuồn cuộn, như sóng to gió lớn trong cơn mưa hoa đào bay đầy trời, quấn quanh nàng, tạo thành kiếp nạn của cả một đời.

“Không cẩn thận bị rơi xuống sao?” Người mở miệng, giọng thanh thúy như tiếng ngọc vỡ.

Nói xong nâng chén, uống một hơi hết tất cả rượu trong chén bạc, nhưng bên trong vẫn còn cánh hoa đào đang dập dờn kia.

Nàng đờ đẫn nhìn chén rượu không còn thừa một giọt, chẳng thấy sắc hồng kia đâu nữa.

Bạch Tử Họa cúi đầu, khẽ thổi một luồng tiên khí về phía nàng, mùi thơm của rượu Vong Ưu bay tới.

Hoa Thiên Cốt như bị hút hồn, nhìn khóe môi người còn hơi ướt, đột nhiên rất muốn lên liếm.

Chẳng lẽ chỉ ngửi cũng say sao?

Thân mình bắt đầu từ từ bay lên, tự dưng nàng không muốn rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của người, cố gắng vươn chi ra muốn níu lấy, nhưng càng lúc càng bay cao.

Nhìn người dưới tàng cây dần dần cách mình xa hơn, đột nhiên nàng lại thấy đau đớn.

Lúc an ổn lại nàng đã quay trở về cành cây, nằm trong một đóa hoa đào, không ngờ vừa trải qua giấc mộng cả đời.

Hoa Thiên Cốt, đã không còn là Hoa Thiên Cốt nữa.

“Cốt Đầu! Mẹ không sao chứ?”

Đường Bảo rốt cuộc thở phào bò đến bên cạnh Hoa Thiên Cốt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trông đờ đẫn cả người ra kìa, không p


XtGem Forum catalog