Insane
Hoa thiên cốt

Hoa thiên cốt

Tác giả: Fresh Quả Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329635

Bình chọn: 9.5.00/10/963 lượt.

khi không chiếm được thứ gì đó thôi. Người tốt bên cạnh thì không biết quý trọng, mải mê đuổi theo ảo ảnh cuối chân trời. Ngươi đã trải qua những gì với ta, hiểu ta bao nhiêu? Chỉ đơn giản thế thôi lại khiến ngươi không thèm đếm xỉa tới người ra sống vào chết, sớm chiều ở bên mình mấy chục năm. Luôn miệng nói yêu, nhưng người như ngươi, thật sự hiểu yêu là gì không? Tự lật kĩ lòng mình đi, rồi nhìn cho rõ, rốt cuộc người ngươi thực sự yêu là ai!”

Hoa Thiên Cốt phẩy ống tay áo lên, một sợi xích màu vàng đâm thẳng lên khung trời, gió mây lập tức đảo chiều, tiếng sấm rền rã cũng bắt đầu vang lên.

“Xích Thuyên Thiên!” Mọi người đều kinh hoàng, nhìn lên bầu trời, bầu trời đã hóa thành màu đỏ thẫm yêu dị.

“Tiểu Cốt, ngươi muốn làm gì?” Mặt Bạch Tử Họa trắng bệch, nàng luyện hóa thần khí? Thảo nào yêu lực giảm mạnh như thế, hóa ra là rót vào thần khí một lần nữa.

Sênh Tiêu Mặc vừa thấy vậy, vội vàng giục mọi người bày bố kiếm trận, vô số ánh sáng bay thẳng về phía Hoa Thiên Cốt.

Luồng sáng bạc trên người Bạch Tử Họa bùng lên dữ dội, cản tất cả công kích, họng trào lên vị tanh mặn, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước. Tiên thân vừa mới khôi phục, vẫn còn rất yếu.

“Sư huynh!”

“Đừng…” Bạch Tử Họa lắc đầu. Mặc Băng tiên dù luôn nói phải giải quyết sạch nhưng sao hắn xuống tay được. Từ lần đâm nàng ở Dao Trì, hắn đã tự thề với mình, đời này tuyệt đối không ra tay với nàng nữa, tuyệt đối không để nàng chịu thêm chút thương tích nào.

Ánh mắt Hoa Thiên Cốt lại đầy vẻ chế nhạo nhìn hắn, trước kia nàng không hiểu, không hiểu vì sao bao lần hắn muốn giết nàng rồi lại che chở cho nàng. Nhưng giờ thì hiểu rồi, bởi vì hắn yêu nàng, bởi vì hắn có tư tâm, Bạch Tử Họa chỉ là một kẻ cứng miệng mềm lòng.

“Bạch Tử Họa, nếu đã không nỡ để ta chết như thế, thì hãy cùng nhau tìm một nơi cách xa trần thế sống một cuộc sống hạnh phúc được không? Ta không làm Yêu Thần, chàng cũng không làm chưởng môn Trường Lưu nữa, không quan tâm tới mọi việc trên thế gian này!”

“Ngay cả nàng cũng biết là không thể, tội gì tự lừa mình dối người?”

“Kẻ lừa mình dối người chính là chàng, chẳng lẽ chàng không muốn ta sao?” Hoa Thiên Cốt biến mất trong nháy mắt, lúc hiện ra đã tới bên cạnh Bạch Tử Họa, nắm lấy tay hắn, ra sức siết chặt, máu ứa ra. Môi Bạch Tử Họa trắng bệch, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh.

“Lùi một bước nhé? Bây giờ chàng nói với mọi người, vì sao trên tay chàng lại có vết sẹo do nước ao Tuyệt TÌnh gây nên, vì sao chàng thà róc thịt gọt xương cũng muốn xóa đi, nói người chàng yêu là ai thì ta sẽ bỏ qua cho tất cả mọi người ở đây, thế nào?”

Cánh tay bị nàng siết càng chặt, Bạch Tử Họa nhíu mày. Tại sao nàng lại cố chấp đến thế, câu thừa nhận đó quan trọng với nàng thế sao?

“Yêu nghiệt, người sư đệ ta yêu là ai thì có liên quan gì tới ngươi? Năm đó Tử Huân tiên tử và sư đệ ta tình đầu ý hợp, có điều lúc ấy thiên quy không cho phép, chuyện đó chẳng lẽ còn phải nói cho ngươi biết?” Ma Nghiêm quát lớn.

Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa, hắn lại nhìn ra xa, không trả lời cũng không bác bỏ.

Hoa Thiên Cốt chậm rãi buông tay, lòng bàn tay nhuốm đầy máu của Bạch Tử Họa. Thật ra nàng cũng giống Trúc Nhiễm, yêu một người đôi khi rất đơn giản, chỉ cần một lời thừa nhận mà thôi. Nàng cho hắn cơ hội cuối cùng, là hắn không trân trọng.

Hoa Thiên Cốt cười kì lạ, bóng người dần lùi lại, nhạt nhòa, như thể ảo ảnh, tay cầm đầu kia của xích Thuyên Thiên, dồn sức kéo, núi đá đổ sụp, sóng gió cuồn cuộn.

Bạch Tử Họa vội vàng đuổi theo, bóng trắng phấp phới, ngàn non lùi dần.

“Dừng lại, Tiểu Cốt!”

“Bạch Tử Họa, không phải chàng nói ta không thể vi phạm bản tính của chính mình sao? Hôm nay ta sẽ cho chàng biết, dù có chết, ta cũng muốn chàng, muốn cả thiên hạ này chôn cùng! Ta muốn chàng trơ mắt nhìn Lục giới sụp đổ từng chút một, nhìn những người chàng muốn bảo vệ chết hết trong tay!”

Tim Bạch Tử Họa như bị dao cắt, ra sức đuổi theo: “Tiểu Cốt, là ta sai, nàng giết ta là được. Đừng bỏ lỡ cơ hội chuộc tội cuối cùng, quay đầu là bờ.”

Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, nước mắt sắp chảy ra.

“Ta không có sư phụ, cũng không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng mình có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn giết ta. Người ta tin, phản bội ta, người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?”

Tay dồn sức giật, Vân cung xa xa vọng tới một tiếng nổ rung trời, trận nổ cực mạnh ấy khiến cả nước biển cũng sôi trào cuộn sóng. Đám khói lớn nhanh chóng bị mưa rửa trôi. Không biết bao nhiêu người đã chết, cũng không biết đám Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc giờ phút này có bình yên không, chỉ thấy vùng biển bên kia đỏ lòm, máu nhanh chóng tràn về phía bên này, đặc quánh như dầu. Bạch Tử Họa đờ đẫn đứng đó, mãi lâu vẫn không nói nên lời.

Hắn ra sức tự nói với mình, giả, là giả, tất cả đều là giả, Tiểu Cốt sẽ không làm như vậy