Hoa thiên cốt

Hoa thiên cốt

Tác giả: Fresh Quả Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328855

Bình chọn: 7.00/10/885 lượt.

nhớ lại những điều Đông Phương Úc Khanh, Hiên Viên Lãng đã từng nói với mình, không chút hoang mang kể lại, sau đó lại nhớ tới những tiên nhân gặp ở Quần tiên yến, nói thao thao bất tuyệt.

Xung quanh bắt đầu xì xào, ngay cả Khinh Thủy cũng trợn tròn mắt, những người Hoa Thiên Cốt kể có rất nhiều người nàng chưa từng nghe tên, nhưng Hoa Thiên Cốt lại nói như thật sự đã gặp rồi vậy.

Đào ông đã không nén nổi giận, hừ lạnh nói: “Vậy ta lại hỏi ngươi, thượng cổ thần khí là cái gì?”

Nơi nơi đều yên tĩnh, vấn đề này căn bản không được dạy, hơn nữa bởi vì thần khí là vật phong ấn, vốn bị cấm kỵ, số người biết rất ít. Đào ông rõ ràng cố ý gây khó dễ.

Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi, may mà hôm trước mình giở “Lục giới toàn thư” tìm xích Thuyên Thiên, nhân tiện xem những món thần khí khác.

“Có kiếm Hiên Viên, chuông Đông Hoàng[2'>, búa Bàn Cổ, hũ[3'> Luyện Yêu, tháp Hạo Thiên, đàn Phục Hi, vạc Thần Nông, ấn Không Động, kính Côn Luân, ngọc Câu Lan, tiêu Đoạt Hồn, châu[4'> Phù Trầm, chuông Thôi Lệ[5'>, ô Huyền Thiên và xích Thuyên Thiên…”

[2'> Chuông: Nguyên văn “Đông Hoàng chung”, “chung” là chuông được đúc dày, ngày nay vẫn thường được sử dụng trong các đình, chùa. Tiếu kêu trầm, vang, hình dạng to lớn khác hẳn với “chuông” trong “chuông Thôi Lệ” được nhắc tới bên dưới.

[3'> Hũ Luyện Yêu: Nguyên văn “Luyện Yêu hồ”, “hồ” là hồ lô.

[4'> Châu: Hạt ngọc trai.

[5'> Chuông Thôi Lệ: Nguyên văn “Thôi Lệ linh”, “linh” là chuông hình dáng nhỏ, tiếng kêu lanh lảnh, thường có hình tròn và được kết thành chùm, đã được chú thích trong “cung linh”.

Nàng không biết rằng nếu mình trả lời không biết, cũng coi như để cho Đào ông thắng. Người tính khí nhỏ mọn như Đào ông ghét nhất đệ tử tự cho mình là đúng. Mọi người bắt đầu xôn xao, sao Đào ông có thể nhịn được?

“Ngươi chỉ nói có mười lăm món.”

“Nhưng đá Nữ Oa đã vỡ…”

Thấy Đào ông kinh ngạc, mặt từ đỏ sang trắng, nàng lập tức ngậm miệng.

“Đá Nữ Oa đã vỡ…” Ông thì thào, không thể tin.

Hoa Thiên Cốt thấy kì quái, những điều này Đào ông hẳn phải rõ như lòng bàn tay mới phải, chẳng lẽ lại không biết?

“Vâng, không phải đã vỡ từ lâu rồi sao ạ? Mười sáu món thần khí chỉ còn lại chín món còn năng lực bảo vệ, đặc biệt là đàn…”

Đào ông hoảng hốt lùi ra sau hai bước, mắt trợn trừng, hoảng sợ nói: “Làm sao có thể… không, không phải còn mười sáu món sao? Hơn nữa, sao ngươi biết…”

Biết cái gì? Biết đàn Phục Hi là thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ sao? Trong sách có viết mà, chẳng những đàn Phục Hi, những món khác trừ vài món không có ghi chép rõ ràng ra thì khi nào rơi xuống tay người nào, từng môn phái nào bảo vệ, đều nói rất rõ. Hơn nữa chẳng lẽ chuyện mình đến Quần Tiên yến thông báo chuyện xích Thuyên Thiên bị mất Tôn thượng không nói ra? Hoa Thiên Cốt cảm thấy thật kì quặc, khẽ lẩm bẩm.

“Xích Thuyên Thiên của Mao Sơn bị cướp rồi…”

Nàng không biết chuyện này kinh khủng đến mức nào, ngay cả chuyện Yêu Thần xuất thế, ngoài chưởng môn các phái cùng trưởng lão, thì rất ít người biết. Hoa Thiên Cốt đọc bản ghi chép rất dễ dàng nên cho rằng đơn giản, lại không biết mỗi thứ trong sách là một bí mật kinh thiên động địa.

Mặt Đào ông xanh mét, há hốc miệng rất lâu không nói được câu nào rồi lạnh lùng bảo: “Ngươi đi theo ta!” Nói xong phất tay áo đi mất.

Lớp học hỗn loạn. Hoa Thiên Cốt nhìn Khinh Thủy mà không hiểu thế nào, tại sao trả lời được cũng muốn phạt nàng! Hu hu hu…

Khinh Thủy vội vàng nháy mắt bảo nàng đi đi. Hoa Thiên Cốt chầm chậm đuổi theo Đào ông, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào mình. Quay đầu lại, nàng chạm ngay ánh mắt ngạo mạn khinh miệt của Nghê Mạn Thiên.

Không, không phải. Hoa Thiên Cốt vội vàng quét mắt một lượt, thấy tất cả đều là những gương mặt sung sướng hả hê khi thấy người gặp họa, cũng đành bất đắc dĩ đi theo Đào ông ra ngoài.

Không ai chú ý đến chàng trai che mặt áo xanh tao nhã ung dung ngồi sau Nghê Mạn Thiên, trang phục của cậu ta trong lớp học càng có vẻ quái dị và nổi bật, mọi người lại làm như không có việc gì. Chưa ai thấy được mặt cậu ta, cũng không ai biết cậu ta nghĩ gì, một người luôn lạnh lùng cô độc. Dù cùng ở lớp Giáp, nhưng chẳng một ai biết lai lịch và gia cảnh của cậu ta, chỉ biết tên là Sóc Phong, pháp thuật cực kì lợi hại, bởi vậy không ai dám gây chuyện, nhưng cũng không người nào bắt chuyện với cậu ta. Ngoài Nghê Mạn Thiên ngồi đằng trước, trái phải cậu ta đều không có ai.

Lúc này con ngươi luôn lạnh như băng của cậu ta lại trở nên sắc bén. Trong mắt hiện lên hứng thú kì lạ, khẽ cúi đầu lẩm bẩm: “Đàn Phục Hi…”

Hoa Thiên Cốt chạy theo sau Đào ông, không ngờ ông lão râu tóc bạc phơ này lại đi nhanh đến vậy.

Chỉ chốc lát sau hai người đã vào Trường Lưu điện, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy Đào ông hỏi đệ tử bên cạnh gì đó, đệ tử đáp: “Tam tôn đang ở trong điện nghị sự.”

Nàng không kiềm được kinh ngạc, nhanh như vậy đã có thể gặp Tôn thượng? Hay là Đào ông đi nhanh như thế là kéo nàng đến để Tôn thượng trị tội? Thảm rồi!

Tiếp tục đi theo Đào ông vào trong, nhìn dáng vẻ vội vàng của người phía trước, Hoa Thiên Cốt càng thấp t


Snack's 1967