
ng lần sau, không phải ra ngoại ô vẽ tranh thì là ngồi im trên cỏ. Học trò đều bỏ lớp, ngay cả U Nhược cũng không chịu nổi chạy đi chọn môn chăn nuôi động vật nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại bảy, tám người.
Trái lại Hoa Thiên Cốt vẫn tiếp tục kiên trì, vì môn này có thể ngủ mà chả ai bắt.
So với các phu tử có tính phóng khoáng trong viện, Bạch Tử Họa lại cực kì bình thản. Hoa Thiên Cốt còn thấy hình như những người khác đều rất kính nể vị này. Bình thường chỉ cần có người ở đó, thì tất cả sẽ thoáng kìm mình lại.
Người rất ít khi nói chuyện, vẻ mặt cũng hờ hững, tựa như một làn gió một đám mây, khiến người khác thấy rất an tâm, nhìn là muốn ngủ.
…
Lại tới môn của Bạch Tử Họa, hôm nay Bạch Tử Họa dẫn mọi người tới hồ câu cá.
Trời xanh nhạt, gió mát phất phơ. Bọn họ ngồi dưới tàng liễu chờ cá cắn câu. Hoa Thiên Cốt vừa nghĩ tới việc tối nay ăn cá thì vô cùng hăng hái, nhưng đợi mãi mà chả câu được con nào.
Những người khác kẻ thì cắm cần câu xuống đất, kẻ thì lấy đá đè lên, đều chạy sang một bên thả diều bắt bướm. Bên hồ chỉ còn bóng Bạch Tử Họa im lặng thả câu, tựa như khói mây ban mai, hòa vào thanh sơn lục thủy.
Hoa Thiên Cốt nhìn ngơ ngẩn, chạy tới ngồi xuống bên người, bỏ cần xuống, lén quan sát người. Nàng thấy trí nhớ mình gần đây hình như càng ngày càng kém. Rất nhiều người vừa nhìn đã biết là ai, nhưng quay đi quay lại không thể nhớ rõ tướng mạo người ta ra sao. Cũng như bây giờ vậy, tuy thấy rõ Bạch Tử Họa, nhưng lại như một màn sương mù không vào đầu nổi. Chuyện gì xảy ra thế này, nàng chống cằm, ngắt một nhành cỏ linh lăng ngậm trong miệng.
“Phu tử, sao ngay cả người cũng không câu được cá?” Hoa Thiên Cốt thấy cái sọt bên cạnh trống không.
Bạch Tử Họa không đáp, Hoa Thiên Cốt tiếp tục lầu bầu: “Chắc hôm nay cá ngủ ở nhà hết rồi.”
“Phu tử, người thích ăn cá gì? Chỉ cần ít xương thì con đều thích. Có một lần con ăn cá bị hóc, làm thế nào cũng không khạc ra được, uống bao nhiêu dấm, khiến cha vô cùng lo lắng. Sau đó người đoán xem thế nào?”
Bạch Tử Họa vẫn không để ý đến nàng.
“Sau đó con bị ngã phịch một cái ở cửa, xương cá bắn ra luôn! Ha ha ha…” Tiếng cười càng lúc càng nhỏ, Hoa Thiên Cốt xấu hổ xoa mũi.
“Phu tử, nếu người câu được cá thì cho con một con nhé, con mang về nhà nấu rồi mai mang canh cá tới cho người?”
“À, được rồi, thêm chút thịt bò nữa vậy?”
“Haizz, phu tử, sao người chẳng nói gì, sợ làm cá chạy ạ? Vậy chúng ta nói nhỏ nhá?”
Hoa Thiên Cốt chán gần chết, thấy mình như đang trò chuyện với một tảng đá. Bỗng thấy một con chuồn chuồn bay tới, đậu trên cần câu của Bạch Tử Họa.
“A, chuồn chuồn!” Nàng hớn hở đứng dậy, vươn tay ra bắt. Còn chưa chạm tới, chuồn chuồn đã bay lên cao, lượn một vòng rồi đậu lại chỗ cũ. Lần này Hoa Thiên Cốt căn đúng thời cơ, nhào qua. Nhưng con chuồn chuồn vẫn gian manh luồn qua kẽ tay nàng bay ra, mà cơ thể mập mạp của nàng lại mất thăng bằng chúi đầu xuống hồ.
Nàng thét lên sợ hãi, gương mặt nhỏ nhắn tiếp xúc thâm mật với mặt nước thì vạt áo lại bị ai đó kéo lại. Hoa Thiên Cốt ngồi phịch trên cỏ, vỗ ngực luôn miệng cám ơn.
Xắn tay áo rửa sạch cỏ và bùn đất trên tay, Bạch Tử Họa thấy trên tay nàng có bốn chữ to “Ta yêu kẻ ngốc”, mấy vạch đen trên đầu lập tức chảy dài. Đông Phương Úc Khanh, khá lắm, dám mắng hắn đần độn! Nhưng Tiểu Cốt nhà hắn cũng thật ngốc quá, trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc.
“Lúc nào cũng rất muốn ăn?”
“Hả? Dạ?” Hình như Hoa Thiên Cốt nghe thấy phu tử nói chuyện với nàng.
Bạch Tử Họa nhìn nàng từ đầu tới chân.
Hoa Thiên Cốt vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải! Con chỉ thèm ăn thôi, ăn từ sáng đến tối. Trông con béo thế này nhưng thật ra rất uyển chuyển, lại linh hoạt nữa.” Hoa Thiên Cốt đứng dậy muốn co chân xoay một vòng, nhưng có khi lại ngã vào hồ, nên tự biết người biết ta đổi thành hai chân.
Thấy Bạch Tử Họa vẫn thờ ơ nhìn mình, không hiểu sao lần đầu tiên nàng lại có cảm giác mình mắc lỗi, xấu hổ cúi đầu níu lấy áo.
Nàng biết sau lưng nàng mọi người không gọi nàng là Hoa Thiên Cốt mà gọi nàng là Hoa Thiên Cầu[1'>, nhưng nàng có cố ý béo thế này đâu, hu hu hu, sao ai cũng ghét nàng?
[1'> Cầu: Quả bóng.
“Qua đây.” Bạch Tử Họa bỗng nói.
“Hả? dạ?”
Hoa Thiên Cốt dè dặt đi tới bên cạnh Bạch Tử Họa ngây ngốc nhìn người, bỗng một bàn tay vỗ mạnh lên lưng nàng, nàng suýt sặc, ho khù khụ, một viên ngọc rất nhỏ bắn ra.
“Hả?” Chẳng lẽ nàng nôn ra nội tạng gì rồi, Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, nhưng bỗng thấy cả người thoải mái nói không nên lời.
Bạch Tử Họa vẫn đeo bộ mặt vạn năm không đổi chăm chú nhìn vào mặt nước, Hoa Thiên Cốt lại nuốt lời muốn hỏi vào. Nghĩ bụng, béo cũng không phải tội, sao lại đánh người ta.
Tiếp tục ngồi bên người chờ cá cắn câu, tiếng ve kêu râm ran xung quanh, chim hót líu lo, mặt hồ gợn ánh sáng lấp lóe khiến mắt nàng rất mệt, bất giác tựa vào người Bạch Tử Họa ngủ khì, Bạch Tử Họa vẫn không hề cử động hệt một pho tượng.
Lưu Hỏa cũng đang tựa vào một gốc cây không xa đó nằm ngủ, mở mắt ra, thấy hai bóng người một cao một thấp tựa sát vào nhau bên hồ, đẹp tới nỗi vạn vật đều yên lặng. Nh