
uốn Tử Di làm con dâu mình nhưng cũng chẳng thể hiểu được vì sao mìh lại mong muốn điều ấy, phải chăng do cô quá giống người vợ quá cố của mình.
Tử Di bước đi gần ra cửa, ông vẫn cố nói:
– Ta vẫn mong con suy nghĩ lại.
Tử Di vẫn bước đi, cô lững thững đi xuống đại sảnh rồi ra sân. Bỗng một dáng người đàn bà quen quen đi ngang qua mặt mình khiến cô sữn lại , miệng lẩm bẩm “là bà Thái…”. Cô nhanh chân bước theo bà…
…
Còn lại ba người đàn ông trong gian phòng, ông Đình thở dài ngả người ra sau :
– Một cô gái như vậy sao con lại từ chối.
Đan Băng nhíu mày :
– Tử Di thật sự không hợp với con.
Đúng là vậy, hôm nay Tuyết Y đúng là nhân vậy phụ rồi, không ai hỏi hay nhắc đến cậu cả. Tuyết Y đứng dậy :
– Không có gì, con về trước đây?
Tuyết Y vừa quay lưng, ông Đình đã nói:
– Con có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Di chứ?
Tuyết Y dừng chân, cậu đáp lại bằng một cậu hỏi ngược :
– Lý do ba thích cô gái đó là gì?
Ông Đình im lặng trong giây lát, ông biết trả lời thế nào đây. Tuyết Y cười nhạt rồi bước đi…
Đan Băng nhỏ giọng nói với ba mình:
– Ba không nên vì thế mà ép Tử Di phải thích con.
Ông Đình day day thái dương :
– Ừm, ba biết rồi, con ra ngoài trước đi ba muốn một mình.
– Vâng. Ba cũng nghỉ sớm đi ạ.
– Ừm.
Ông Đình mở mắt nhìn lên trần, ông lại nhớ đến gương mặt của hai người vợ một người là tình một người là nghĩa nếp nhăn trên trán ông lại hiện rõ lên từng cái nhíu mày…
Ông đã có lỗi với cả hai, nhưng phần lỗi với mẹ con Tuyết Y là rất lớn. Thật ra người ông muốn ghép cho Tử Di là Tuyết Y ngặt nỗi vì sợ tính trăng hoa của cậu sẽ làm tổn thương đến đứa con gái hiền lành đó… Thật là khó nghĩ để được sự hoàn hảo…
…..
– Bà là quản gia của nhà này?
Bà Thái lúng túng, đến nước này không biết dấu kiểu gì đây. Tử Di tiếp:
– Thật sự con không hiểu bà nói dối con để làm gì?
Bà Thái thở hắt ra, thôi đã lộ thì thôi, dù sao mình làm việc thiện chứ có phải làm việc xấu đâu mà dấu diếm.
– Là cậu Tuyết Y…
…
Tâm trạng Tử Di lúc này bỗng nhiên sao nhẹ tênh, một niềm vui nào đó len lỏi trong lòng cô. Sao con người Hàn thiếu lại mẫu thuẫn đến vậy chính cậu đẩy cô vào trạng thái đấy rồi cũng chính cậu đã đưa cô vào viện nhưng lại không hề nói câu nào về chuyện đấy…rốt cuộc đâu mới là bản chất của cậu…
Những câu hỏi về Tuyết Y cứ hiện mãi lên trong đầu cô thành một dấu hỏi to đến nỗi muốn nổ tung óc ra vậy…
…
Tuyết Y đang tìm gì đó trên kệ sách trong phòng làm việc của cậu, Tử Di từ ngoài nhìn vào nhìn cái dáng cao lớn tấm lưng cô độc của cậu rồi cả gương mặt nghiêng nghiêng ánh tuấn sao hôm nay cậu lại thu được ánh nhìn từ Tử Di thế này…
Tử Di từng bước đi vào trong :
– Cảm ơn.
Tuyết Y giật thót mình, trán toát hết mồ hôi, cậu quay lưng ra sau thở nhẹ khi thấy Tử Di. Cậu nhớ lại câu nói lúc nãy của Tử Di rồi cau mày nhìn cô không hiểu :
– Gì cơ?
– Sao anh lại như vậy?
Tuyết Y nhướng nhướng mày:
– Sao là sao?
Tử Di khẽ nở nụ cười hiền lành của mình với cậu:
– Dù anh đã đối xử như thế với tôi nhưng việc anh đã làm tôi cũng cảm ơn. Bà Thái đã nói hết với tôi. Tôi đã nghĩ anh mất hết nhân tính nhưng xem ra nó vẫn còn. Cảm ơn – Tử Di cười, nhấn mạnh lại chữ cảm ơn.
Cô quay lưng đi về phòng để Tuyết Y đứng chần ngần ở lại, bất giác khoé môi cậu nở nụ cười ngây dại rồi quay lại tìm thứ mình cẩn.
5 Phút sau Tuyết y mới nhớ lại được chuyện mình đang muốn nới với Tử Di vậy mà nhìn cô cười cậu lại quên béng mất.
Tuyết Y đi về phòng Tử Di, cậu mở cửa bước vào thấy cô đang ngồi xem gì đó trên chiếc ipad. Tuyết Y ho khan, Tử Di ngước mắt lên nhìn cậu.
Mặt Tuyết Y đăm đăm lại,giọng nói có phần gay gắt hơn:
– Chuyện tối nay là sao?
– Anh đã thấy hết rồi?
– Nghĩa là thế nào? – Hai hàng mày cậu nhíu lại gần hơn, vẻ mặt khó chịu.
– Sau khi kết thúc với anh tôi đến với San Phong không được sao.
Hàn khí trong mắt Tuyết Y cao ngùn ngùn lên, cậu nhìn Tử Di chàm chằm khiến cô lạnh sống lưng, hai tay cô nắm chặt lại hơi run run. Phải nói vậy để giữ bí mật cho San Phong thôi. Cô đã hứa giúp cậu rồi thì làm sao nói chuyện này cho ai khác được nhất là Tuyết Y.
Đuôi mắt cậu nheo lại, khoé môi nhếch lên vẻ khinh mịêt :
– Cô biết nhìn xa trông rộng nhỉ, làm tiền quen rồi mới thế đúng không.
Những lời xúc phạm nhân cách này Tử Di đã nghe quen rồi nhưng sao hôm nay vào miệng Tuyết Y nói cô lại cảm thấy khó chịu, bẽ bàng đến vậy, cô cắn môi cố dằn cảm xúc xuống nhận thấy những lời miệt thị đó :
– Anh nói đúng, tôi là loại đấy. – Tử Di cười khan – Anh cũng đã giúp tôi quen với cảm giác tiếp khách của anh rồi còn gì.
Bộp…
Một cú bạt tay thẳng mặt Tử Di khiến cô chao đảo sa sẩm mặt mày. Tử Di đưa tay vuốt vuốt nhẹ dấu tay đau rát trên mặt, cô phải cảm ơn vì cậu đã tặng cô cái bạt tay này vì những áy náy cô đã nghĩ sai về cậu đều bị cái tát đó làm tan biến…
Tuyết Y nghiến mạnh từng chữ từng câu như để Tử Di khắc cốt ghi tâm lời nói này của cậu vậy :
– Cô nghĩ mình là ai mà dám lên tiếng châm chích tôi. Nên biết thân phận mình là ai cả vị trí cô đang đứng nữa hiểu chưa.
Mặt cậu hầm hầm quay đi, mắt cậu long lên