Teya Salat
Hoàng Hậu ATuLa

Hoàng Hậu ATuLa

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324885

Bình chọn: 8.5.00/10/488 lượt.

Tuyết lấy khăn lau tay rồi ra vẻ thở dài.

“Haz… Huynh đúng là có phước a. Không biết dung nhan của Thượng Quan tiểu thư như thế nào mà chẳng thấy xuất phủ bao giờ.” (Mun: Nói móc Băng tỷ nhà mềnh đấy. Ý là xấu nên không giám xuất hiện trước toàn dân thiên hạ đấy mà. Zị chứ mai mốt hông biết ai đau tận tâm can mà vẫn yêu. Hô hô hô)

Lãnh Phong nghe tới đây bắt đầu có phản ứng. Chưa xuất phủ lần nào? Chuyện này quá mức kì lạ.

Vương Hi Ninh không nhắc thì thôi, nhắc tới là trong lòng thấy khó chịu. Cô ta đường đường nữ nhi của Hình Bộ Thượng Thư, đệ nhất mỹ nữ xưa nay đâu thua kém ai. Chờ đợi Lãnh Phong đã từ lâu, vậy mà quý phi cô cô chưa kịp xin hoàng thượng ban hôn đã bị hoàng hậu nhấc tay trên. Thật đáng tức mà.

Phi Phàm dõng dạc xua tan nghi ngờ càn giỡn của Hiên Viên Tuyết. Hắn chẳng lẽ lại không hiểu ý đồ của tên lăng nhăng này.

“Nghe nói Thượng Quan tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu đuối nên chỉ có thể ở trong phủ. (Mun: giải thích tí nào. Băng Băng 7 tuổi lấy lại khí thế ở trong phủ nên lời đồn đãi không lưu truyền ra ngoài vì bị cấm. Tình hình người ngoài nhìn vào chính là như vậy nha.)

Liếc nhìn Phi Phàm, Hiên Viên Tuyết lãng tử mị hoặc cười tươi đến xuân hoa đua nở.

“Xem ra Phi Phàm huynh khá là quan tâm Thượng Quan tiểu thư nha, có cần Lãnh Phong nhường cho huynh không đây?”

“Huynh…”

Phi Phàm chưa kịp phản bác lại võ mồm của ông bạn thân thì tiếng Trần Quản gia nhỏ giọng bẩm báo.

“Thưa vương gia, có Thượng Quan tiểu thư xin gặp mặt.”

Khác với sáu con mắt đang ngạc nhiên nhìn lão, Lãnh Phong đôi mắt sắc lạnh thâm trầm ra lệnh.

“Mời vào.”

Quản gia vừa đi, giọng trêu đùa hóm hỉnh của Hiên Viên Tuyết vang lên trước tiên.

“Ai za! Ta xem đúng là lạ nha. Lãnh vương gia huynh vừa về hôm qua, hôm nay Thượng Quan tiểu thư đã đến gặp. Chẳng phải vội vàng quá sao?”

Cái quạt đang phẩy phẩy của Hiên Viên Tuyết bị Phi Phàm giật lấy rồi gõ vào đầu hắn.

Hiên Viên Tuyết kêu lên sau khi bị gõ đầu như hòa thượng tụng kinh niệm phật.

“A… huynh giám đánh ta.”

Không để ý phàn nàn của hắn, Phi Phàm nhìn Lãnh phong mỉm cười ý nghĩa.

“Thượng Quan tiểu thư thật linh. Vừa mới nhắc đã xuất hiện.”

Nhìn ba người mỗi người một vẻ đang ngồi bên cạnh, Vương Hi Ninh gương mặt tuy tươi cười nhưng trong lòng như đang có lửa đốt. Lãnh Như Phong mới về mà đã đến gặp mặt như thế thì chẳng phải đã chứng minh là ả cũng có ý đây sao. Hừ, cô quyết không để yên chuyện này. Người xứng với Lãnh Như Phong, chỉ có thể là Vương Hi Ninh cô thôi.

“Thượng Quan tiểu thư, mời!”

Câu nói của quản gia lại một lần nữa thu hút ánh mắt của 3 người ngồi trên đình viện.

Họ nhìn thấy đi trước là một nữ tử mặc trang phục nguyệt sắc đỏ rực, mái tóc đen óng thả dài như suối nước trong, mi ngọc mày ngài, nhất là đôi mắt trong veo như hồ thu không gợn sóng. So với nàng, vạn vật trên thế gian đều thua kém.

Theo sau nàng là một nha hoàn thanh tú nhìn rất đáng yêu. (Mun: không biết đáng yêu hay đáng sợ ~.~)

Tiếng nói như hạc kêu nước chảy đã phá tan giây phút thất thần của 3 người đang ngồi.

“Băng Băng xin tham kiến vương gia”

Lãnh Như Phong từ đầu đến cuối đều không để lộ ra phản ứng gì hết. Chỉ là bây giờ, trong giây phút này đây, trong tâm như chấn động. Nữ tử nhu yếu đang đứng trước mặt hắn làm hắn không thể không nhớ đến tiểu oa nhi hôm nào. Cũng váy đỏ tóc dài, cũng mắt hạnh mày ngài. Nhưng nụ cười tà mị khó dò lại thay thế bằng yếu ướt dịu dàng.

Lãnh Phong bên ngoài như không xảy ra chuyện gì phất tay.

“Bình thân.”

Phi Phàm nhìn gương mặt vẫn còn thất thần của Hiên Viên Tuyết không khỏi nổi điên. Đừng nói là hôn thê của bằng hữu mà hắn cũng nhòm chứ. Khơi lại không khí vui vẻ, Phi Phàm mỉm cười chào hỏi Băng Băng sau đó giới thiệu từng người một.

Băng Băng chỉ khẽ nghiêng đầu mỉm cười từng người một.

Nhìn Lãnh Phong u ám, Hiên Viên Tuyết lãng tử, Phi Phàm anh tuấn còn có Vương Hi Ninh kiều mị. Nàng trong lòng thật cao hứng. Xem ra bây giờ nàng sẽ không buồn chán nữa nha.

Vương Hi Ninh trong lòng dâng lên một cỗ ghen tức trước vẻ đẹp hơn người của Thượng Quan Băng Băng. Không ngờ đối thủ của nàng lại có dung nhan tuyệt sắc như thế. Nhìn gương mặt đang cười nói dịu dàng, nàng hận không thể lập tức phá nát nó. Giọng nói châm trọc vô tình toát ra không giống ngày thường yểu điệu mềm mại. (Mun: Đủ độc không mọi người? Nhưng với Băng tỷ thì chỉ là gãi ngứa thôi. ha ha ha)

“Lãnh ca ca mới về mà Thượng Quan tiểu thư đã “vội vàng” đến cửa như vậy sao?”

Lời nói chói tai của Hi Ninh làm Phi Phàm nhíu mày nhìn nàng. Vương Hi Ninh hôm nay làm sao vậy? Có vẻ không giữ được bình tĩnh.

Chưa kịp lên tiếng thì Hiên Viên Tuyết, người hay châm trọc mọi người nhất lại tỏ ra nghĩa hiệp.

“Hi Ninh không được thất thố.”

Vương Hi Ninh tỏ ra không cam chịu đang định lên tiếng thì Thượng Quan Băng Băng “giành” trước.

Hai giọt nước mắt như chân trâu tỏa sáng rơi xuống, gương mặt yếu ớt thê lương buồn bã, mi dài run run như cành liễu rũ xuống mặt hồ trước gió thu đến tuyệt vọng. Nhìn nàng yếu đuối, nhìn nàng nhu nhược như vậy không khỏi khiến bất kì một ngườ