
g tâm trí không thông.
Vương Hi Ninh bàn tay nắm chặt dưới tay áo, đôi mắt hiện lên sự phẫn nộ mà trước nay chưa từng có, nàng đường đường mỹ nhân đệ nhất kinh thành, lại bị mang ra so sánh với nha đầu xấu xí kia, không những vậy, có người nói rằng nàng-Vương Hi Ninh lại không bằng một góc của Thượng Quan Băng Băng kia. Thượng Quan Băng Băng, nếu món nợ lần này không trả, nàng làm sao có thể yên được.
Băng Băng ngồi trước gương đồng, nhìn dấu chu sa đă hiện lên hình dáng, lòng không khỏi khó chịu. Nhớ lại khi hồn còn ở phủ diêm vương, lăo diêm vương đă nói rằng, kiếp trước nàng có duyên nhưng chưa thành, kiếp này nàng sẽ được nối lại nhân định trước, dấu hiệu để nhận biết người nam nhân ấy là nốt chu sa hình hoa sen giữa trán, từ 15 tuổi trở đi, nếu gặp lại nam nhân ấy, nó sẽ hiện lên điểm mờ màu hồng nhạt, nếu mai này kết duyên, điểm mờ ấy sẽ hiện ra thành nụ sen hồng thắm và khi đă động phòng, nụ hoa sẽ nở rộ rõ nét thành đóa sen đỏ sắc. Nếu như vậy, chẳng phải Lănh Phong chính là nhân duyên còn nợ của nàng sao, vậy nàng sẽ phải làm gì với hắn đây.
Băng Băng vừa mới tựa lên thành giường, còn đang suy nghĩ thì Lănh Phong đă mở cửa bước vào, thu lại nét suy nghĩ vừa rồi, bày ra gương mặt xanh xao nhu nhược, yếu đuối lên tiếng.
“Vương gia…”
“Miễn lễ…”
“Đa tạ vương gia”
Lănh Phong, đôi mắt sâu đen nhìn nàng, suy nghĩ một lúc sau , lời nói không lộ ra chút cảm xúc nào, nhẹ như là chuyện này, hoàn toàn không vướng bận đến hắn.
“Vết thương sao rồi”
“Đă đỡ hơn nhiều, đă để vương gia bận lòng”
Nghe cách xưng hô của nàng, mày kiếm hơi nhíu lại, từ trước đến nay, người có thể xưng hô với hắn như thế này, ngoài phụ vương cùng mẫu hậu ra thì chỉ có hoàng thái hậu, ngoài ra, không một ai giám thất lễ như vậy. Thượng Quan Băng Băng, nữ nhân này lá gan cũng không nhỏ, xem ra vương phi của hắn, có rất nhiều điều thú vị, nghĩ đến đây, đôi mắt hơi sáng, hắn khóe môi kẽ cong.
“Thân thể nàng còn yếu, cứ ở đây tịnh dưỡng, bổn vương có việc nên đi trước”
Lănh Phong vừa ra khỏi phòng, trong phòng đột nhiên xuất hiện một nam nhân khác, nam nhân đeo chiếc mặt nạ màu trắng bạc, một thân bạch y như tuyết, đôi mắt cong, sáng lấp lánh chứa đầy bi thương và môi mỏng đầy tà mị nhìn Băng Băng tựa lưng trên gối hỷ, người nam nhân vừa mới xuất hiện ấy không ai khác chính là đệ nhất giáo chủ của huyết ảnh giáo-Huyết Tinh nổi danh độc ác trên giang hồ.
Huyết Tinh đứng bên cửa sổ, mắt thâm tình sâu sắc nhìn nàng, 5 năm trước, trong một lần bị đuổi bắt, hắn trên người thương tích đầy mình trốn vào tướng quân phủ, cứ ngỡ 13 tuổi ấy đă không thoát khỏi một chữ tử, nào ngờ tình cờ gặp được nàng.
Nàng, tiểu oa nhi 11 tuổi, một thân nguyệt sắc, một đôi mắt to trong sáng ngời nhìn hắn đầy hờ hững, cũng không hiểu vì sao, hắn lại đưa tay níu lấy góc áo nhỏ nhắn mở lời xin cứu, càng không hiểu hơn là, tại sao hắn lại đưa ra lời thề nhất định sẽ ở bên tiểu oa nhi này cả đời.
Hắn có thể thất hứa, vì nàng chưa bao giờ chấp nhận, hắn có thể buông tay, vì nàng chưa bao giờ cần lấy, nhưng là hắn, lại không thể nào đặt xuống được và hình ảnh nàng, không biết từ bao giờ đă in sâu trong tâm hắn mất rồi.
Huyết Tinh cho đến bây giờ, đă luôn tự cố gắng để mạnh mẽ hơn nàng, luôn mong một ngày, sẽ có thể là một điểm tựa vững chắc cho nàng đến suốt đời, nhưng cuối cùng, nàng lại chưa một lần cần đến hắn, cũng chỉ để cho hắn một hẹn ước, hẹn ước 4 năm sau gặp lại, hắn phải mạnh, phải đủ cường để có thể đứng ở sau nàng. Vậy mà khi gặp lại, nàng cư nhiên đă sang ngang, trở thành thê tử của người khác, trong khi tâm hắn đă trót trao, lòng đă trót gửi cho nàng từ 5 năm trước.
“Huyết Tinh”
Băng Băng có thể nhận ra Huyết Tinh, không phải là vì chiếc mặt nạ đă vang danh trên giang hồ kia, mà là vì một nguyên nhân khác. Đó chính là đôi mắt đỏ như máu của hắn, một đôi mắt mà ngay từ lần đầu gặp, nàng đă cảm thấy rất thích nó, cũng có lẽ chính vì đôi mắt khát khao sống ấy nên nàng mới quyết định cứu hắn khỏi bàn tay tử thần.
Giọng nói như không kiềm chế được xúc động trong lòng mà thốt ra, Huyết Tinh lại gần phía nàng hơn, đôi mắt đong đầy cảm xúc nhìn nàng sâu sắc, trong đôi mắt đó là khổ đau, là hạnh phúc, là niềm tin, là chờ đợi, nó còn chứa bi thương lẫn tuyệt vọng.
“Thượng Quan Băng Băng”
Băng Băng nghe hắn gọi thẳng tên mình, mắt hạnh chợt lạnh đi, nàng từ trước cho tới nay, chưa hề có người nào giám gọi thẳng tên nàng, mang theo hơi lạnh trong câu nói, Băng Băng hàng mi hơi nhìn lên đầy lạnh lùng nguy hiểm.
“Huyết Tinh giáo chủ, là ta lầm sao”
Nhận thấy bản thân quá xúc động, Huyết Tinh mắt thu lại hết cảm xúc ban đầu, con ngươi đỏ rực nhìn nàng, đầu hơi cúi xuống, giọng nói không mang cảm xúc gì.
“Tiểu thư”
…
Khách điếm Tịnh Phong, là khách điếm có tiếng nhất tại kinh thành, không chỉ vì nó có chất lượng tốt, mà còn vì thế lực đứng sau nó là Thính Vũ Lâu và người bí ẩn đứng đầu-ATuLa.
Tịnh Phong chia làm 5 lầu với 5 địa vị khác nhau, lầu 1 và lầu 2- tất cả mọi người, lầu 3- những người có tiền, còn lầu 4- phải có sự cho phép của chủ nhân