
u nhà bỏ hoang gần kinh thành.
“Thưa chủ nhân… chúng ta nên làm gì…?!” một người trong đám tay sai đã bắt cóc 6 bà phi cung kính lên tiếng.
“Các ngươi làm tốt lắm…?!” một nữ nhân tướng vị nghiêm trang xinh đẹp mặc áo choàng đen, có khăn che mặt lại (giấu đi thân phận) lên tiếng “Hãy đưa con nha đầu này (chỉ vào Hàn Lâm) đến Thanh Tử Lầu* ( nơi hắc điếm… lầu xanh vui chơi của các công tử) đi… Ở đó sẽ có người trông chừng cô ta”
“Dạ…!?” đám người kia cung kính nhẹ nhàng đáp trả vị nữ nhân kia
“Chủ nhân, còn 5 nàng này…?!” một nam nhân lên tiếng.
“À… ta nghe nói, vùng Sơn Lãnh hiện nay đang có dịch bệnh lớn hoàng hoành… các ngươi hãy đưa 5 người này đến nơi ấy!? ai vào nơi ấy rồi thì không bao giờ bước ra được. Mà nếu có ra được thì về hoàng cung cũng không được… từ nay chàng (hoàng thượng ý) sẽ thuộc về ta” nữ tử kia nói lớn, miệng mĩm cười quay lưng bỏ đi
“Tuân lệnh chủ nhân…” khi khẩu lệnh của nữ tử kia truyền xong lập tức đám nam nhân đó thi lệnh.
Tại Thanh Tử Lầu. Nó (y phục cũ nát rách rưới chấp vá với nhau) bị nhốt trong một căn nhà kho cũ kĩ, nó đang mơ màng giấc điệp thì bị một người dột vào một gáo nước lạnh (lạnh thấu xương) làm nó bừng tỉnh.
“Ư…ư..ư đây là đâu…” nó nhoài người ngồi dậy cố mở cho được một tiếng
“Đây là đâu à… con nha đầu này…!? Còn không mau đi làm việc” Mụ Bạch bà, chủ nhân của Thanh Tử Lầu dùng roi quất vào người nó lớn tiếng mà nói.
Dây roi quất vào da thịt làm nàng đau đớn như muốn né tránh, đồng thời khôi phục được ý thức và nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với nàng. Nàng cố lấy lại bình tĩnh mà nói. “To gan… ngươi biết ta là ai không? Sao dám dùng roi đánh ta” nó lấy cách tay mỏng manh đỡ những đòn roi vọt cực nặng của Bạch bà
“Ngươi là ai ư!?… điều đó ta không cần biết, chỉ biết rằng ngươi đã bị bán vào đây thì phải nghe lời của ta, mau đứng dậy.” mụ nói mà đòn roi cứ vụt xuống người của nó làm nó đau đớn phải nghe lời của mụ đứng dậy đi làm việc. “Ngươi hãy chẻ đống củi này, quét dọn sân đình, nấu cơm, giặt đống quần áo này, cho gà ăn, giã gạo… làm xong mới được ăn cơm, nếu không thì ngày hôm nay ngươi hãy nhịn đói đi?!” mụ hằng hộc nói và không quên trút đòn roi xuống người nó “A Khấu, ngươi hãy canh chừng cô ta, đừng để cô ta bỏ trốn, nếu cô ta bỏ trốn là ngươi xong chuyện với ta đó? Còn cô, đừng nghĩ tới vụ bỏ trốn…” mụ nói rồi vứt cái roi mây xuống đất, thủng thẳng đi vào trong.
“Cô nương, hãy mau đi làm đi….” con nhỏ này cũng không thua kém gì Bạch bà, nó nhặt cái roi lên quất vào người của Hàn Lâm. Hàn Lâm đau đớn kêu lên vài tiếng “Ư…ư…” rồi nhanh chóng xải bước đi làm việc. Nàng tất bật làm việc mà không có chút giờ nghỉ ngơi.
Trời sập tối.
“Có nhiêu đó việc mà làm cũng không xong à!…” mụ Bạch bà lớn tiếng nói quát mắng nó (vì nó làm không kịp) “Tối nay ngươi hãy nhịn cơm đi” mụ tiếp lời quát mắng, rồi bỏ đi ra ngoài nói với A Khấu.
“Ngươi hãy trông chừng ả? đừng để ả bỏ trốn….”
“Vâng xin người cứ yên tâm” A Khấu đáp lời
Sau khi Bạch bà rời khỏi, A Khấu đóng cửa kho nhốt nó lại. Nó ngồi trong nhà kho, chân duỗi thẳng hai tay ôm lấy bả vai đầy vết thương, miệng hơi rỉ máu mà lầm bầm nói : “ta nhất định sẽ ra khỏi nơi này” nói rồi nàng thiết đi vì quá mệt mỏi.
Vùng Sơn Lãnh
“Chuyện này là sao?” Tây phi la ó lên khi thấy mình quần áo cũ nát cùng 4 vị phi tử khác ở trong một căn nhà đổ nát (căn nhà ổ chuột) đầy người dân bị nhiễm dịch bệnh, các nàng run sợ nép mình vào một góc mà nói
“Trương tỷ… Trương tỷ… chuyện này là sao đây? Ta nên làm gì? tại sao… tại sao…” Ưng phi ngập ngừng mà nói
“Đúng! Trương tỷ chúng ta nên làm gì đây…?!” La phi lên tiếng
“Các muội hãy bình tĩnh lại…” Trương phi nét mặt u sầu lên tiếng, nàng lại gần một người rồi hỏi thắm “Đây là nơi nào…?”
“Cô nương không biết sao? Đây là vùng Sơn Lãnh, vùng hiện đang có dịch bệnh hoàng hoành” Một vị thanh niên trẻ tuổi mặt mày hốc hác lên tiếng.
“SAO… SAO… SƠN LÃNH” ngũ phi như ngã người các nàng hoảng sợ không biết nên làm gì thì….
“Tại sao chúng ta lại ở nơi này…!? Còn Dương phi đâu? Sao muội ấy không có ở đây?” Trương phi bình tĩnh nói
“Đúng đó! Sao không có Lâm muội ở đây!” La phi tiếp lời, và các nàng như lấy lại bình tĩnh.
“Tỷ… Trương tỷ, tỷ còn nhớ chứ….!?” Quách phi dịu dàng lên tiếng
“Ừ… ngày hôm đó!?” Trương phi lên tiếng
“Chắc chắc đây là một âm mưu rồi… họ muốn *** hại chúng ta” La phi hoảng hốt lên tiếng
“Không…!? người họ muốn hại là Lâm muội” Trương phi tiếp tục nói
“Ừ… cũng đúng!?” Ưng phi đưa tay đỡ cầm ra chiều suy nghĩ
“Vậy giờ chúng ta nên làm sao đây? Trương tỷ…” Tây phi níu vạt áo của nàng mà nói
“Ta nghĩ…. Chúng ta nên tạm thời ở lại nơi này… dù sao giờ có ra cũng không ra ngoài được! ta nghe nói vùng này đã bị hoàng thượng cho phong toả…”
“Vậy chúng ta phải sống ở nơi đây sao…?!” các nàng quí phi hoảng hốt nhìn Trương phi mà nói. “Lỡ chúng ta nhiễm bệnh thì sao… không thể được” các nàng lại hoảng hốt
“Các muội im đi…!? (Trương phi hét lớn) trong trường hợp này, chúng ta cần bình tĩnh… ta nghĩ nếu chúng ta cẩn thận thì chắc sẽ không mắc phải dịch bệnh này đ