Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Giáo Ưởng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329651

Bình chọn: 9.5.00/10/965 lượt.

iêu người không có cơm ăn, không có áo mặc.”“Nhưng cũng bởi vì cha, thiên hạ có thêm bao nhiêu oan hồn ác quỷ.”“Người chấp chính, làm sao có thể chưa từng lựa chọn lấy hay bỏ.”Kim Phượng cúi đầu trầm tư một hồi. “Con hiểu.”“Nhưng cha à, cha tuy không làm việc vì lợi lộc, nhưng nếu không phải vì lợi lộc, đừng nói đến bảy vị thê thiếp của cha, chính như mẹ con, cũng sẽ không liếc nhìn cha một cái.”Lưu Hiết chấn động, sau đó đau khổ bật cười: “Phu quân ngươi thắng cha ngươi, ngươi liền vui mừng như vậy sao?”Kim Phượng cũng cười: “Cha, ngài già rồi, không còn hợp thời nữa.” CHƯƠNG 71 CHẲNG CẦN TÌM PHÚ QUÝ TRỐN NHÂN GIAN (5)Lưu Hiết cười ha hả, lồng ngực chấn động mãnh liệt: “Không thể tưởng được, cả đời Lưu Hiết ta đắc ý nhất, chính là đứa con gái này.”Kim Phượng nghiêng mặt, ngồi xuống đối diện với Lưu Hiết. “Cha, con phải đi.”“Đi?” Lưu Hiết ngạc nhiên.“Dạ.”Thần sắc Lưu Hiết hỗn loạn trong chốc lát, nói: “Ta có một số bạc gửi tại hội quán Thiểm Tây, ngươi lấy ra dùng đi.”“Cha, cha rõ ràng giấu quỹ đen sau lưng mẫu thân.”Lưu Hiết hắc hắc cười: “Đừng nói cho mẹ ngươi biết.” Ông ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ nhỏ, nói tiếp: “Ta còn chưa nghĩ kỹ càng, phải giải thích với bà ấy như thế nào. Chờ nghĩ thông suốt rồi, mới có thể đi gặp bà ấy được.”Kim Phượng nhìn chăm chú vào người cha đang già đi từng giây. Đó là người đã từng một đời kiêu hùng, mang theo vài phần hùng tâm cứng cỏi của Hán Cao Tổ.Có lẽ ông mới là người cô đơn nhất. Những năm qua tung hoành vạn dặm, khí phách vẫy vùng hay là tinh thần chán nản, tất cả đều không có ai hay biết.Ngay đêm đó, lúc Đoàn Vân Chướng trở lại Hiên La Điện, trên bàn của hắn phát hiện có một bức chiếu thư.Hiện nay có Kim Phượng của Lưu Thị, kiêu căng tứ hoành, tính hay đố kỵ, vừa không phải danh môn lại không có đức hạnh. Từ khi đảm nhiệm trung cung hoàng hậu tới nay, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, không có năng lực thống ngự tam cung, an định cung đình, dẫn đến xã tắc không yên, trữ vị không huyền. Nay trừ đi phong hào hoàng hậu, biếm làm bình dân, trục xuất khỏi cung. Hậu vị tự trọng, đương cầu đức môn, vì chính nội trị.Khâm thử.Chiếu thư hoàng trù nhẹ nhàng rơi xuống đất. Sao chép tinh tế, diễn đạt ngay ngắn, chỉ còn thiếu mỗi ngọc tỷ của quân vương.“Kẻ nào đã phác thảo chiếu thư!” Long nhan phẫn nộ.“Tiểu nhân… tiểu nhân không biết.” Nội thị Tiểu Tôn Tử run rẩy quỳ xuống. Trên thư án của hoàng thượng có thêm một bức chiếu thư như vậy từ bao giờ, hắn cũng không biết!“Người đâu! Hoàng hậu đang ở đâu?” Đoàn Vân Chướng nổi giận rống to. Đống tấu chương vốn được sắp xếp gọn gàng lại bị một trận cuồng phong ném bay tất cả rơi xuống đất.“Hoàng hậu nương nương… Không có ở Hương La Điện.”“Hoàng hậu nương nương… Không có ở Hi La Điện.”“Hoàng hậu nương nương… Cũng không có ở Phương La Điện.”Tiểu Tôn Tử nhìn chằm chằm vào gương mặt càng lúc càng đông lạnh của hoàng đế bệ hạ, rốt cuộc đánh bạo quỳ xuống, nói: “Hoàng hậu nương nương… sợ rằng đã xuất cung rồi.”“Không có ý chỉ của trẫm, nàng làm sao có thể xuất cung?”“Hoàng thượng, trong hậu cung này, chuyện ngài không biết thật sự là nhiều lắm.”Nghe vậy, Đoàn Vân Chướng đang giận đến mức không thể kềm được bỗng dưng ngây người.Ánh mắt của hắn rơi trên thư án. Thì ra phía dưới chiếu thư hoàng trù, còn có một tờ giấy trắng thuần đang nằm lặng lặng ở đó.Trên tờ giấy viết mấy dòng chữ nhỏ, bút pháp hòa hoãn, dường như tâm tình của người hạ bút cực kỳ trầm tĩnh.Vân Chướng, một mình thiếp bỏ trốn, không đợi chàng rồi.Lý do rời khỏi chàng, có thể nói hết cả ngày. Thế nhưng lý do để có thể tiếp tục ở lại bên cạnh chàng, dường như cũng đã mất đi rồi.Từ nay về sau, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. CHƯƠNG 72 NƯỚC XA NÚI XA LÀ SAU LY BIỆTMướn một con lừa, kéo một chiếc xe lừa nhỏ, cầm theo mấy tờ ngân phiếu là vốn riêng của Lưu Hiết, Lưu Hắc Bàn dẫn mẹ rời khỏi kinh thành. Đi được nửa tháng mới ra khỏi trăm dặm, đi vào Giới Châu phủ bên bờ Hoàng Hà.Kim Phượng rốt cuộc cũng cảm nhận được thực tế tàn khóc thế nào. Cứ tưởng chỉ cần dựa vào một con lừa liền có thể biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, thật sự chỉ là nói dóc. Nhưng mục đích của nàng nếu đã ngàn năm vạn năm đều đứng sừng sững bất động ở phía xa thì cho dù đi chậm một chút, cũng không có quan hệ gì.Có điều, Vĩnh Phúc lại không nghĩ như vậy.Vĩnh Phúc ngồi phía sau xe lừa, vểnh lên một đôi chân to, nói với đứa con gái đang ngồi đánh xe phía trước: “Hắc Bàn à, chúng ta thật sự không quay về sao?”Kim Phượng đỏ ửng cả mặt, nói: “Không quay về.”Vĩnh Phúc sợ hãi nhìn sắc mặt con gái. “Triệu đồ tể cách vách, năm trước nương tử chết rồi, con có biết không?”“Ừm, mẹ đã từng đề cập trong thư.”“Triệu đồ tể đó vẫn muốn tìm một người vừa ý để tái giá, con cũng biết mà đúng không?”“Nên a, lão vẫn nên có một người bạn.”Vĩnh Phúc thở dài thậm thượt “Nói rất đúng.”Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì. Kim Phượng vì vậy lại gấp rút đánh xe.Một lát sau, Vĩnh Phúc tức giận vỗ vỗ thành xe lừa. “Hắc Bàn, con thật sự không hiểu ý mẹ sao?”Kim Phượng ngơ ngác: “Mẹ có ý gì?”“…” Vĩnh Phúc