
áp như vậy chứ? Thất sách, quá thất sách.Giờ phút này, hắn cũng không thể nói: Chỉ cho ngươi một cái thôi, cái còn lại, phiền ngươi trả lại cho ta…Lưu Bạch Ngọc đặt chiếc vòng bằng gỗ xuống, cao hứng bừng bừng đeo vòng ngọc vào tay rồi lắc lắc nó trước mặt Đoàn Vân Chướng. “Hoàng thượng, có đẹp không?”Đoàn Vân Chướng vẫn ha ha cười: “Đẹp lắm, đẹp lắm.” Ánh mắt của hắn dừng lại trên chiếc vòng gỗ đã bị Lưu Bạch Ngọc vứt bỏ trên bàn, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.“Bạch Ngọc à.” Đoàn Vân Chướng nhẫn nhịn trong chốc lát, lại nhịn không được, đành phải mở miệng nói: “Trẫm cảm thấy, vòng ngọc này cực kỳ thích hợp với nước da của nàng. Nhưng còn chiếc vòng gỗ này…” CHƯƠNG 26 – PHÙ DUNG NHƯ DIỆN, LIỄU NHƯ MI (2)Hàng lông mày Lưu Bạch Ngọc nhướng lên, đầy vẻ phấn chấn. “Chỉ cần là Hoàng thượng tặng, Bạch Ngọc đều thích.”“…” Đoàn Vân Chướng lại một lần nữa, mắng mình tơi tả.“Bạch Ngọc à, nàng xem chiếc vòng gỗ này, thủ công quá kém, hoa văn cũng không đủ lịch sự tao nhã. Huống chi… a nha nha, nàng xem miệng vòng này, quá lớn.” Hắn liếc mắt nhìn trộm thần sắc Lưu Bạch Ngọc. “Ai, là trẫm thì sẽ không chọn, sao có thể chọn lấy một vật thứ đẳng chứ.” Đưa tay giật lấy chiếc vòng gỗ, nắm chặt trong tay, sau đó lại nói: “Bạch Ngọc, vòng gỗ này không xứng với nàng, hay là để trẫm thu lại đi.”Đầu óc Lưu Bạch Ngọc toàn bộ đều vì Đoàn Vân Chướng đích thân chọn lựa lễ vật, vui mừng còn không hết, làm gì suy nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng đoạt lại, nũng nịu mà kiên định nói: “Không, những gì hoàng thượng tặng, Bạch Ngọc nhất định đều thích hết.”“…” Đoàn Vân Chướng vô cùng khó xử.Thôi, không quản…Đoàn Vân Chướng khẩn thiết cầm tay Lưu Bạch Ngọc. Thừa dịp nàng không còn một mống tinh thần, đoạt lại chiếc vòng gỗ từ tay nàng rồi lập tức nắm chặt vòng tay, lui về phía sau hai bước.“Bạch Ngọc, lần sau trẫm sẽ thưởng cho nàng chiếc vòng khác đẹp hơn nhiều, xứng thành một đôi với chiếc vòng ngọc kia.”Không chờ Lưu Bạch Ngọc mở miệng, hắn đã gọi Tiểu Tôn Tử đến: “Người đâu, bãi giá Hiên La Điện.”Lưu Bạch Ngọc hồ nghi nhìn theo bóng lưng của hoàng đế bệ hạ, cảm giác, giống như có vẻ đang chạy trối chết.******Từ Đình La Điện đi ra, Đoàn Vân Chướng thở phào một hơi thật dài. Chỉ cảm thấy tình hình vừa rồi, so với phải lập tức tỷ võ còn khẩn trương hơn gấp mấy lần.Tiểu Tôn Tử thấy vạn tuế gia nhà mình như vậy, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: “Hoàng thượng, nếu muốn tặng cho Bạch Ngọc cô nương, cho dù nàng không đeo được, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt a.”Đoàn Vân Chướng trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi biết cái gì!”Tiểu Tôn Tử vạn phần uất ức, cúi đầu.Giờ phút này, Đoàn Vân Chướng vẫn có chút không yên lòng. Suy nghĩ một lúc, vòng tay này nếu cứ để ở chỗ mình, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại bị Lưu Bạch Ngọc, thậm chí là thái hậu hoặc Từ thái phi dòm ngó, chung quy vẫn là không ổn. Chi bằng, đưa nó đến tay người nên tặng, cũng xem như giải được tâm sự của chính mình.Nghĩ tới đây, hắn nói: “Tiểu Tôn Tử, bãi giá Hương La Điện.”Từ Đình La Điện đến Hương La Điện, phải đi ngang qua Thái Dịch Trì rồi xuyên qua ngự hoa viên. Ở giữa một vườn phù dung thơm ngát, Đoàn Vân Chướng nghĩ đến lúc Tiểu Hắc Bàn nhận được chiếc vòng gỗ này sẽ có vẻ mặt như thế nào, bên môi không khỏi hiện ra một nụ cười. CHƯƠNG 26 – PHÙ DUNG NHƯ DIỆN, LIỄU NHƯ MI (3)Hắn đương nhiên không dám mong đợi Lưu Hắc Bàn sẽ giống Lưu Bạch Ngọc – mừng rỡ như điên. Có điều… phản ứng của Tiểu Hắc Bàn, nhất định sẽ vô cùng thú vị.Đang vui tươi, hồn bay lên trời, thình lình một cành cây quét tới, lau lên long ngạch của hoàng đế bệ hạ. (long ngạch: trán rồng)Tiểu Tôn Tử sợ hết hồn, vội vàng nhào lên: “Hoàng thượng, ngài có bị thương không?”Gỡ tay Đoàn Vân Chướng đang che trên trán ra, chỉ thấy trên trán khẽ đỏ lên.Cũng may, không có chảy máu.Đoàn Vân Chướng đang vui nên cũng không để ý. Nhưng Tiểu Tôn Tử vẫn còn sợ hãi trong lòng, bộc phát cơn tức.“Phải hỏi tội quản sự ngự hoa viên này mới được! Không chịu tu bổ cành lá cho tốt, vươn dài ra tận lối đi rồi đây.”“Ai, vườn hoa ấy mà, phải có chút hoang dại mới tốt. Nếu cắt tỉa quá gọn gàng, khó tránh khô khan.”Tiểu Tôn Tử bĩu môi. “Hoàng thượng, ngài không biết đó thôi. Ngự hoa viên đâu chỉ có chút hoang dại, rõ ràng là như rừng cây hoang dã vậy. Hôm Ân Vinh Yến, hai vị tiến sĩ Sài, Ngư còn bị lạc trong ngự hoa viên đấy.”Đoàn Vân Chướng vẫn cười. “Hai tên đó ư, đọc sách đến ngu cả người. Không biết đường đi cũng không có gì kỳ lạ hiếm có.”Tiểu Tôn Tử thấy hoàng đế bệ hạ nói như vậy, cũng biết không nên càu nhàu thêm nữa, đành phải im lặng.Mới đi tiếp được hai bước, Đoàn Vân Chướng bỗng dưng đứng lại.“Hoàng thượng?” Tiểu Tôn Tử tưởng rằng Đoàn Vân Chướng lại bị cành cây quét trúng hay bị côn trùng cắn, sợ hết hồn.Đoàn Vân Chướng đã từ từ xoay người lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào Tiểu Tôn Tử.“Ngươi vừa mới nói, hai vị Sài, Ngư tiến sĩ từng bị lạc đường trong ngự hoa viên?”“Đúng vậy.”“Là khi nào?”“Chính là hôm diễn ra Ân Vinh Yến. Thời gian, hình như là sau giờ ngọ. Chư vị tiến sĩ đều đã ở Càn La Điện chờ, nhưng mãi sau hai vị Sài