The Soda Pop
Hoàng hậu nghịch ngợm của ta

Hoàng hậu nghịch ngợm của ta

Tác giả: luciferchu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322095

Bình chọn: 10.00/10/209 lượt.

Tuyết có thể tan chảy. Và hãy đưa nữ nhi của người đến gặp ta.

Tể tướng mùa đông lui ra. Ta quay sang Quan đại thần Mộc và Hoả:

– Hai nữ nhi của người vân khoẻ chứ?

– Đa tạ hoàng hậu, nữ nhi của chúng thần đều khoẻ cả- Quan đaik thần Hoả lên tiếng

– Tốt. Quan đại thần Mộc, ngài hãy đến khu rừng Tối và thu thập gỗ ở đó. Người hiểu chứ?

Quan đại thần mộc khẽ gật đầu rồi nói:

– Nhưng thưa hoàng hậu, Rừng Âm U có lẽ sẽ gần và nhanh hơn sao??

– Đúng. Nhưng chúng ta sẽ làm sự tức giận của các bộ tộc ở đó bùng nổ. Mà tên cẩu hoàng thượng kia chắc sẽ khó chịu giải quyết lắm.

– Vâng. Thần xin phép cáo lui- đại thần Mộc lui ra

– Ta muốn ngài và nữ nhi làm việc này. Nữ nhi của ngài rất mạnh, chúng ta nên sự dụng lửa của cô ấy

– Vâng, thưa hoàng hậu.

*******************

Còn thắc mắc một số điều, ta vào thư viện đọc sách. Giở những trang liên quan đến Hắc thuật, ta vô tình đọc được một số thứ: ” ….Máu của dòng họ Lâm sẽ giải thuật và hồi sinh….” Và rồi trang sách đó bị xé mất.

Ta chán nản vứt quyển sách xuống và rồi ngẫm nghĩ một hồi: ” Máu của ta à….”

Có tiếng bước chân đi tới, tiểu Lam nói:” Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng tới”

Ta quay ra.

– Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng yết kiến hoàng hậu

– Miễn lễ – ta nói rồi quay ra nhìn tiểu thư Hải Băng. Cô vé tầm 15 tuổi, xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt lém lỉnh nhìn xung quanh, tóc để xoã ngang vai.

– Thưa hoàng hậu, tôi không tìm được phương thuốc hoá giải Hắc thuật.

– Được rồi. Ta đã tìm được, nào giờ thì đi thôi!

Ta đưa cô bé ra ngoài vườn, nói:

– Giờ muội hãy làm cho ta xem nhé?

Rồi ta đưa tay, một cây ngô mọc lên giữa đất. Hải Băng cười tươi, cây ngô đó đã được bao phủ bởi một lớp băng trắng tinh. Ta hỏi:

– Muội có chắc cây ngô sẽ không hỏng chứ?

– Chắc chắn. Với tình yêu thì không thể hỏng được đâu- rồi cô bé lém lỉnh nhìn ta, đưa cho ta một quả cầu băng, trong đó có chứa bông hoa nở rộ:

– Tặng hoàng hậu, muội đã làm nó đấy

Ta thích thú nhìn. Bông hoa ở trong băng nhưng không hề héo khô, ngược lại, còn nở rộ trông thật đẹp.

Một cơn gió bấc thổi hun hút qua, mặc dù đã mặc ấm nhưng ta vẫn không khỏi rùng mình… Lạnh quá!

An La chạy tới ta:

– Mọi nhà đã được sưởi ấm. Tỉ làm gì đi!

Ta gật nhẹ đầu, kéo Hải Băng lên chỗ cao nhất của cung. Đưa tay ra trước, ta dùng hết sức lực còn lại hất tay lên. Cây trên mặt đất phủ tuyết trắng mọc lên, châm chậm khó khăn. Gió càng ngày càng buốt hơn. Ta nói với Hải Băng:

– Phủ lớp băng giữ ấm của muội lên cây và cả Đất nước này đi. Ta sẽ truyền sức cho muội.

Hải Băng gật nhẹ đầu. Cô bé đưa hai tay lên phía trước, tạo dựng lớp băng. Song do đất nước quá lớn mà sức Băng không đủ, muội khuỵ xuống. Từ xa ta thấy Hoàng Thần vội vã chạy lại:

– Nàng hãy để ta truyền sức cho. Nàng mau giữ mấy cái cây lương thực…

Ta gật đầu. Hoàng Thần cầm tay Hải Băng, truyền tất cả sức của mình cho muội ấy.

Gió thổi mạnh hơn, mặt đất phủ tuyết trắng xoá. Sao mùa đông lại đến sớm quá như vậy??

– Haha, quả là một bữa tiệc dành cho ta, bẩm Hoàng thượng- một giọng nói vang lên trong cơn bão tuyết mịt mù

Tuyết bước ra với khuôn mặt lạnh lẽo, bông tuyết đen như đỏ hằn trên tay. Ta gào lên:

– DỪNG LẠI ĐI TUYẾT. NGƯƠI TRÚNG HẮC THUẬT RỒI

– CÁC NGƯỜI NGHĨ KẾ HOẠCH NÀY SẼ NGĂN ĐƯỢC TA SAO?? NỰC CƯỜI! CHÍNH CÁC NGƯỜI ĐÃ CƯỚP ĐI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG NHẤTTT…

Ta chạy lại gần Tuyết, nhanh nhất có thể, túm chặt tay phải của hắn rồi rút con dao dắt bên người ra, cứa cổ tay phải nơi vết thương vừa khép miệng. Cơn ớn lạnh chạy qua khắp người, ta dí cổ tay đẫm máu vào nông tuyết đen trên tay Tuyết. Hắn gào lên, như bị bỏng, từng giọt máu của ta nhỏ xuống nên tuyết trắng xoá như những bông hoa đỏ rực. Vết thương của ta rát lên, buốt lạnh!!

Một thứ đen khẽ bay ra khỏi người Tuyết rồi biến mất. Tuyết ngã lên trên nền trắng xoá…..

PART 14

Part 14

Ta ngồi bên giường Tuyết với một bên tay phải băng bó. Vết thương sâu hơn lúc trước làm ta khẽ nhăn mặt khó chịu. Đã 3 ngày mà Tuyết không tỉnh lại, thỉnh thoảng trong cơn mê, ta thấy Tuyết nhăn mặt khó chịu và vài giọt nước mắt chảy ra. ” Chắc hẳn hắn đang gặp ác mộng?”

Hoàng Thần đặt tay lên vai ta, bảo:

– Hắn ta sẽ tỉnh lại ngay. Giờ nàng cần nghỉ ngơi. Nàng đã ngồi đây 3 ngày rồi, lại ăn ít nữa

– Ta không sao. Ta có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta

Ta nhìn hắn, khẽ nói.

Bỗng nhiên, Tuyết bật dậy, nhìn quanh. Ta chợt đứng dậy, Hoàng Thần chạy ra ngoài:

– Ngự y….ngự y đâu??

Tuyết nhìn quanh, mồ hôi đầm đìa:

– Ta…ta đang ở đâu??

– Mi đang ở trong Lâm cung, cung của ta – ta lên tiếng

Tuyết quay sang nhìn ta, mặt sững lại:

– Đại Huyền??

Rồi Tuyết ôm châm lấy ta, cứng ngắc. Ta đẩy nhẹ anh ta ra, nói:

– Xê ra đi. Ta không phải Đại Huyền

Tuyết vẫn ôm cứng lấy ta:

– Nàng là Đại Huyền, Đại Huyền của ta

Đau quá! Tuyết ôm chặt lấy ta, thân lạnh buốt khiến ta cũng phải chịu cái giá lạnh đấy. Sợ hãi, ta chợt hét lên:

– HOÀNG THẦN, CỨU TAA

Hoàng Thần trong bộ long bào lao vào, kéo áo Tuyết ra:

– Nhà ngươi- làm-gì-đấy??

– Buông.ra, không ta đóng băng nhà ngươi bây giờ

– Đây không ph