
em cô mấy ngày qua cũng gầy đi không ít” Đằng Mộc không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén Mộng, hận không thể bắt Mộng ăn hết cả bàn thức ăn, nhìn đống đồ ăn trong chén càng chất càng cao, vội vàng ngăn cản Đằng Mộc “Đằng Mộc, đủ rồi đủ rồi, anh đang nuôi heo a, nhiều như vậy tôi làm sao ăn hết được ”“Hừ, còn nói sao? Cô xem cô đi! Gầy thành bộ dáng gì rồi, tôi bây giờ cũng không dám dẫn cô đến rừng anh đào đâu ”“Hả! Vì sao ”“Tôi sợ cô bị gió thổi bay mất ”“Hừ! Cái gì chứ. Làm sao có thể! Nga, đúng rồi, Đằng Mộc, tôi ở đây cũng đã một tuần lễ rồi, cần phải trở về ”“Hả! Nhanh như vậy đã phải về rồi” kỳ quái, tại sao trong lòng không nỡ? Chẳng lẽ? Không, không thể nào.“Đúng vậy a, nhưng mà tôi vẫn còn ở lại Nhật một thời gian nữa, anh có thể tới tìm tôi chơi, tôi còn có mấy người bạn rất thân nga, giới thiệu cho anh biết a ”“Ân, được” hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất!Nhìn biệt thự quen thuộc trước mắt, nhưng vẫn không đưa tay nhấn chuông cửa. Hô! Không biết cậu ấy thế nào, tôi có nên tức giận không! Đằng mộc nhìn Mộng không biết đang suy nghĩ gì, đưa tay đè xuống chuông cửa “Linh ” chuông cửa vang lên, có phải là Mộng trở về không? Vũ lập tức chạy ra khỏi cửa, mở cửa, thật sự là Mộng CHƯƠNG 9 (13)Ân, tại sao là Vũ, hai người nhìn nhau, thật lâu nói không nên lời!Thật sự là Mộng sao? Tôi không có nằm mơ chứ! Cô ấy đã đi đâu mấy ngày nay, cô thật gầy có chút tái nhợt lại tiều tụy.Trời ạ, Đây là Vũ hoàng tử ôn nhu sao! Mái tóc vốn là màu đỏ rực bây giờ lại biến thành màu đỏ ảm đạm rối bù như rơm rạ, ánh mắt hiện đầy tia máu vành mắt đen thui, mặt gầy tiều tụy, sắc mặt tái nhợt. Vũ đột nhiên tiến lên ôm Mộng thật chặc, giống như muốn đem Mộng nhập vào thân thể của mình, thật lâu không buông ra! Giật mình Mộng ôm Vũ, cái ôm quen thuộc, mùi vị quen thuộc! Đây không phải là đang nằm mơ! Nước mắt theo khóe mắt chảy ra, mọi người thấy Vũ chạy vội đi mở cửa nhưng hồi lâu không thấy trở vào, đi ra nhìn thấy hai người đang ôm nhau.“Mộng! Thật sự là Mộng” Phỉ thét một tiếng chói tai phá hư hình ảnh tốt đẹp, hai người từ từ buông ra, nhìn về phía mọi người. (anchan: aizz cái nhỏ Phỉ này đúng là sát phong cảnh mừ)Ôm từng người“Mộng, mấy ngày qua cậu ở đâu, chúng tớ tìm cậu tìm thật cực khổ nha” Phỉ“Đúng vậy, còn có người hung ác nói rằng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì sẽ không bỏ qua cho tớ đâu” tôi liếc Vũ một cái, mới chú ý tới ngoài cửa còn có một người “Ân! Mộng, kia là ai, không giới thiệu một chút sao?” Kỳ quái, cảm giác người này nhìn rất quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào! Lại nhất thời không nghĩ ra.“Nga, thật xin lỗi, khi nãy quá cao hứng quên mất giới thiệu” Mộng kéo Đằng Mộc đến gần mọi người hơn “Anh ta là ân nhân cứu mạng của tớ, Thượng Đảo Đằng Mộc ”“Đằng Mộc, bọn họ là bạn của tôi” sau đó giới thiệu từng người!Mọi người ngồi ở phòng khách, nghe Mộng kể những chuyện đã xảy ra“Nếu nói như vậy…, Mộng hẳn là bị người ám toán hoặc là cảnh cáo ”“Đúng như vậy, không sai, tớ nghe bọn họ nói như thế ” Mộng“Nhưng là, bọn họ không phải vẫn luôn muốn đối phó với Thần sao? Sao lại tìm đến Mộng” Hạo“Bọn họ làm như vậy đơn giản chính là muốn đánh bại từng người chúng ta, chờ tớ bị cô lập hoàn toàn sẽ ra tay” thật ác độc độc“Nhưng mà, sẽ là ai chứ?” VũKhó chịu nhìn Vũ rồi một cái “Hừ! Nhưng mà cái biện pháp này thật rất hữu dụng ”“Thần, thật xin lỗi!” Vũ đi tới trước mặt tôi thành khẩn xin lỗi.Phất tay một cái “Quên đi, tớ lại không để ở trong lòng. Người này hẳn là bọn họ, nhưng mà là tại sao vậy chứ?” Nhỏ giọng thầm nói.“Bọn họ? Là ai” mọi người đồng thanh hỏi tôi.“A! Tớ có nói gì sao? Hình như là không có a! o (∩_∩ )o. . . Ha hả a được rồi a, nghỉ ngơi trước đi nha” không đợi mọi người phản đối, xoay người lên lầu. Rốt cục nhớ ra cái tên Thượng Đảo Đằng Mộc kia là ai rồi, nếu như không sai! Chính là anh ta! Vậy dễ xử lý rồi!“Thần, cậu hôm nay rất kỳ quái” Phong cùng tôi trở lại phòng ngủ, đứng phía sau tôi.“A, có sao? Tớ cảm thấy rất bình thường a” xoay người ôm lấy eo Phong, mùi huân y thảo(hương lavender) nhàn nhạt phát ra từ trên quần áo! Thật là thơm!“Phong, cậu dùng nước hoa hả, là mùi Lavender, thơm quá nha” CHƯƠNG 9 (14)Vỗ về mái tóc của tôi “Nào có, đây là mùi thơm cơ thể đó” (anchan: tác giả chém quá xá, mùi cơ thể nào mà có mùi lavender)“Phải không?”“Cậu nha! Quên đi, chậm, ngủ đi” ai! Thần, tớ biết cậu đang nói lảng sang chuyện khác, nếu như cậu không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡngThật xin lỗi Phong, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là tớ cũng không nắm chắc có thể đánh thắng trận chiến này hay không! Chuyện này quan hệ đến sinh tử của bang phái, tớ không thể quyết định qua loa. Cho tớ thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hai người đều có tâm tư riêng nằm ở trên giường! (anchan: cái này gọi là đồng sàng dị mộng a ^^!)Tại một phòng khác.Đằng Mộc nằm trên giường nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cô gái tóc tím tên là Thần kia hình như đối với tôi rất đề phòng, tại sao? Tôi hẳn là không biết cô ta! Cẩn thận nhớ lại những tin tức có liên quan đến cô gái tóc tím, nhưng một chút cũn