Snack's 1967
Học sinh cá biệt

Học sinh cá biệt

Tác giả: Winny

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323625

Bình chọn: 7.5.00/10/362 lượt.

ại bị đuổi học do sự việc xảy ra với nó. Mọi chuyện kết thúc rồi. Hắn vuốt nhẹ mái tóc người con gái có phần xanh xao. Ngân Ngân ngồi cạnh lên tiếng:

– Bà cô mình đồng da sắt này cũng đổ bệnh ạ?

– Ừ, cô ấy chỉ ngủ 1 lúc thôi. Ngân Ngân ngoan trông chừng Bella đi.

Ngân Ngân biết rằng chú đang đuổi khéo nên ra khỏi phòng chú. Hắn ngồi nhìn nó, tay cầm chiếc điện thoại.

– Ừ, Gia Huy! Có thể đi Mỹ 1 chuyến không? Có lẽ sẽ rất dài đấy. Mình không đi được, nhờ cậu đấy!

Chỉ có sang Mỹ mới có thể giúp nó điều trị khỏi bệnh này, lần này, hắn sẽ để tình cảm thả trôi, hắn đi theo nó thì có ích gì? Dù hắn rất muốn đi, bà Đỗ đã nói rõ… hắn không được phép yêu đương nếu không thành đạt thừa kế tài sản. Hắn đi xuống nhà phóng xe nhanh đến nhà nó sắp xếp hành lí. XIn lỗi vì đã để em ra đi đột ngột như vầy….

……………………………………………………………………………………………….

Hắn nhìn lên bầu trời, máy bay đang bay qua trên đỉnh đầu. Tạm biệt tình yêu đầu của anh… Cứ quay về nếu em muốn…

Nó mơ màng trong giấc mộng, mẹ nó lại đến. Nó nói khẽ:

– Mẹ ơi, tim con đang đau lắm!

– Con có nhớ Nhất Trung không?- Mẹ nó cười nhẹ.

– Con…

Bao nhiêu ký ức bên nó quay về… Lần đi xe chung đầu tiên, lần đầu tiên ngủ với hắn, con heo hồng… Nước mắt nó rơi trong vô thức.

– Mẹ đang đến mang con đi sao?

– Không.- Mẹ nó lắc đầu nhè nhẹ.- Mẹ không mang con đi, con hãy mạnh mẽ lên, đừng để Thần Chết có thể mang con đi nhé! COn gái cưng, mẹ và ba đang rất hạnh phúc, hãy hạnh phúc, con nhé!

Nó mở mắt nhìn người bên cạnh, là tên lúc đó nó gặp ở Teen Bar. Huy quay lại nhìn nó:

– Tỉnh rồi sao?

– Nhất Trung.- Nó vô thức gọi tên hắn.

– Phẫu thuật xong rồi hãy về, nếu cô không muốn sống đời sống thực vật hoặc chết khi còn quá trẻ.

Nó gật đầu, nước mắt lăn dài… Nó phải mạnh mẽ, thần chết không là gì với nó. Chắc chắn, nó sẽ quay về…

Mọi người ơi, 23 sẽ là chap cuối cũng là lúc khép lại bộ truyện đầu tay của mình. Bộ truyện tiếp theo sẽ là Học viện Đậu Thần. Vẫn mô típ học trò nhưng sẽ là vùng đất hoàn toàn khác biệt của các thiên thần đến từ những vương quốc xa xôi. Hãy hòa mình cùng những phúp giây thần tiên, bạn nhé!

Chương 23: Thả trôi yêu thương

1 tuần sau…

Điện thoại hắn rung lên, hắn nhấc máy:

– Tôi nghe!

– Nghe này Trung, đừng quá kích động. Tớ Gia Huy đây…

– Cậu nói nhanh đi…- Hắn linh cảm có chuyện không hay đang xảy đến.

– Ca phẫu thuật… không thành công… Tớ sẽ đưa cô ấy về vào ngày mai…

Chiếc iphone trên tay hắn rơi xuống đấy vỡ nát. Hắn nắm 2 bên tóc vò rối bù. Là tại hắn đã hại nó, nếu hắn không tự ý điều trị cho nó thì bây giờ nó không ra nông nổi như thế này. Nước mắt hắn rơi, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc và hối hận như thế này…

Hắn chán trườn nằm trong nhà không ra ngoài, không tiếp xúc với ai cũng chẳng thèm ăn cơm. Ngân Ngân đôi lúc lại đứng nép bên cửa nhìn hắn như người mất hồn mà òa khóc. Cuộc đời của nó quá đau khổ, là hắn không bảo vệ được nó như đã hứa với mẹ nó nên Người đã đưa nó đi chăng? Hắn làm bạn với rượu trong đêm đó đến xuất huyết bao tử. Thư kí Đông đã phải đưa hắn tới bệnh viện. Chẳng có gì đau khổ hơn khi nhìn người yêu mình ra đi mà không thể làm gì.

Hắn nhìn ra cửa sổ bệnh viện, trời bây giờ đã tối mịch, ngày mai hắn sẽ được gặp lại người hắn yêu nhưng chẳng còn đứng trước mặt hắn gọi tên hay đùa giỡn cùng hắn. 1 ngôi sao lóa lên trên bầu trời… là nó sao? Hắn tự cười nhạo chính mình, ước gì lúc nó cần hắn ở bên nó nhiều hơn.

Hắn lấy trong túi ra 1 tờ giấy đã nhàu nát, là tờ hợp đồng. Nó nói sẽ chịu trách nhiệm với hắn kia mà. Nước mắt hắn lại rơi ướt đẫm khoảng áo trước ngực, nét chữ in trên giấy nhòe đi. Đêm đó, hắn không ngủ được mà trằn trọc cả đêm, cầu xin Chúa, hãy mang nó về với hắn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào con tim của người sống không bằng chết. Hắn giờ tay đón nhận tia nắng, nắng rất ấm nhưng… người hắn yêu đâu cảm nhận được. Tối qua hắn đã suy nghĩ rất kĩ, hắn sẽ đến gặp nó lần cuối, nếu có thể… hắn sẽ đi cùng nó.

Đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 7h. Hôm nay hắn nghỉ học, đơn giản vì hắn chẳng còn đủ sức để đến trường. Hắn thay bộ quần áo rồi bắt taxi về nhà phóng xe đến nhà nó. Ngôi nhà im lìm, dây thường xuân bao quanh tăng sự cổ kính. Hắn ngồi trên xe hồi lâu ngắm nhìn căn nhà, căn nhà này lúc trước đã có sự hiện diện của 1 gia đình. Hắn gạt chống xe đẩy cửa vào nhà, căn nhà khá đơn sơ, vẫn như vậy như lúc có nó. Hắn nhìn lên kệ sách chạm nhẹ lớp bụi bám bên ngoài, nó đã không đọc sách từ rất lâu thì phải…

Hắn bước xuống gian bếp, trên bàn là 1 dĩa thức ăn đã ăn hết, kiến và ruồi bò cả vào trong. Hắn đi đến bên bàn thờ ba mẹ nó, thắp hương. Mùi khói hăng hăng làm mắt hắn cay cay. Hắn nói nhỏ:

– Xin lỗi mẹ, con đã không thể bảo vệ được Yến Chi, nếu chấp nhận, hãy cứ đợi con, con sẽ đến!

Hắn dập đầu lạy rồi đứng dậy đi khỏi nhà. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chẳng còn hơi ấm tiếng cười của nó nữa rồi. Hắn phóng xe vụt đi.

1 dáng người cao cao nhỏ nhắn, mặc chiếc váy hoa, tóc cắt ngắn. Áo sơ mi tay dài cổ cao, đội chiếc nón cói. Tay cầm đôi giày cao gót, tay còn lại cầm 1 con heo hồng