Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 7.00/10/610 lượt.

không nên gặp lại bọn họ. Bây giờ bọn họ đều đã sống hạnh phúc, đây là tất cả những gì mà tôi có thể bù đắp cho họ rồi. Phải rồi! Tôi nên rời khỏi đây thì hơn! Thế nhưng, thế giới này còn nơi thuộc về tôi sao?

Buổi tối tôi ngồi thần người trước cửa, thậm chí khi Hoàn tiến đến bên cạnh, tôi cũng không biết.

– Cô….định thế nào?

Giọng anh vang lên ấm áp, tôi cảm thấy mình thật may mắn, lúc nào cũng nhận được sự quan tâm. Tôi mỉm cười

– Em cũng chưa biết được. Trước mắt em sẽ rời khỏi đây.

– Vậy sau đó thì sao? – Anh nhíu mày nhìn tôi

– Chuyện sau đó…thì để sau đó hãy tính vậy. Em sẽ tiếp tục làm phóng viên ảnh của em. Đi khắp nơi tìm cảnh đẹp! – Tôi thủ thỉ, có cảm giác thanh thản khi nói ra được những lời này. Ít nhất thì trong những lúc tôi bế tắc, luôn có một người bên cạnh, như vậy là quá đủ rồi.

– Cô thật sự cho rằng như vậy sẽ tốt đẹp sao?

Câu hỏi của anh bỗng làm tôi khựng lại, Hoàn nhìn tôi

– Tuy rằng tôi không biết chuyện này là như thế nào, nhưng tôi cảm nhận được cô vẫn còn yêu cậu ấy, tại sao lại bỏ đi!

Tôi lắc lắc đầu

– Em chỉ muốn biết chắc rằng người đó vẫn sống hạnh phúc thôi. Đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả bọn em. Em…sẽ không hối hận đâu.

Tôi lại mỉm cười nhìn anh, dường như muốn nói anh hãy tin tưởng nhưng trước ánh mắt của anh, tôi lại không tự chủ được mà cúi đầu. Con người này, tại sao lại cứ nhìn thấu hết tâm can của người ta như vậy chứ? Tôi nói nhỏ

– Tuy rằng sẽ rất khó khăn, nhưng mà em tin là sẽ ổn thôi. Em đã trải qua việc khó khăn hơn nhiều!

Lúc Vũ ra đi, tôi đã vô cùng suy sụp, thế nhưng tôi vẫn vượt qua tất cả để đi tìm cậu, có lẽ vì vậy mà ông trời mới cho tôi cơ hội gặp lại này. Tôi không nên tham lam đòi hỏi. Tôi ngước mặt lên trời, nói với anh nhưng dường như cũng là tự nói với mình

– Em sẽ sống thật mạnh mẽ!

Anh im lặng nhìn tôi. Tôi lại cười, nói với ngôi sao duy nhất trên bầu trời

Tôi sẽ sống thật mạnh mẽ. Thiên Vũ! Nhất định phải hạnh phúc nhé!

Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 70.1

Chap 70: Đánh cược

Hoàn thở dài nhìn tôi, rồi đột nhiên chìa ra một bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái còn rất trẻ, mái tóc đen dài xõa ngang vai, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mùa hè ấm áp, tưởng như không gì có thể dập tắt. Lớp giấy ép bị bong, lội ra một phần giấy mờ mờ, chạm tay vào còn hơi dinh dính. Tôi ngạc nhiên

– Đây là?

Ánh mắt anh hướng về phía những ngôi sao xa tắp, giọng nói thoảng qua như tiếng gió, mang theo một niềm u uất vô hạn.

– Người mà tôi thương yêu nhất!

Tôi kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn vào bức ảnh trên tay. Cõ lẽ tại vì tôi chưa bao giờ hỏi anh về chuyện riêng, nên khi Hoàn đột nhiên thổ lộ, tôi không khỏi bất ngờ. Ánh mắt anh vẫn như cũ nhìn vào khoảng không vô định. Trên người bị một lớp sương mờ bao phủ, giống như đang chìm vào kí ức xa xôi nào đó

– Cô có biết tại sao tôi lại sống một mình ở đây không?

Tôi lẳng lặng lắc đầu. Còn nhớ có một lần tôi đã hỏi anh như thế, Hoàn chỉ nói: Vì anh sinh ra đã thuộc về núi rừng. Giờ tôi mới biết là còn một nguyên nhân nữa. Hoàn thở nhẹ

– Trước đây tôi cùng từng thích một cô gái. Cô ấy là người đặc biệt nhất mà tôi từng găp. Hồi ấy tôi chỉ là một người con trai bình thường, muốn rời khỏi đây để đến chốn thành thị ồn ào. Và tôi đã gặp cô ấy.

Giọng anh chậm lại, hồi tưởng từng đoạn kỉ niệm

– Có lẽ thực sự là do duyên phận, chúng tôi chỉ quen nhau có hai lần thì đã yêu nhau. Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng lại tin tôi đã yêu cô ấy từ nụ cười trong sáng lần đầu chúng tôi gặp nhau. Suốt hai mươi năm, tôi chưa bao giờ cảm thấy rung động trước một cô gái như vậy. – Trong mắt anh lấp lánh một nụ cười, khiến cho tôi đột nhiên cảm thấy thế nào gọi là sức mạnh tình yêu. Tôi vẫn yên lặng lắng nghe

– Chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì gia đình cô ấy biết chuyện. – Ánh sáng trong mắt anh chợt vụt tắt, thay vào đó là nỗi day dứt khôn nguôi. – Họ ngăn cản hai chúng tôi, tìm mọi cách bắt cô ấy lấy người khác. Kì thực tôi cũng biết, hai chúng tôi cách biệt quá lớn. Nhưng tuổi trẻ mà, ai cũng nghĩ chỉ cần có tình yêu thì sẽ vượt qua tất cả. Cô ấy đã phản ứng rất quyết liệt, một mực đòi theo tôi về nhà. Cô ấy nói chỉ cần có tôi bên cạnh, cuộc sống như thế nào cũng không quan trọng. Sau đó chúng tôi hẹn sẽ cùng bỏ đi trong đêm hôm ấy.

Tôi nín lặng, dường như có thể đoán được phần nào nhưng vẫn hồi hộp hỏi

– Vậy sau đó…

Khuôn mặt điềm tĩnh của anh khẽ chau lại, nhưng trên khóe môi lại hiện ra một nụ cười

– Tôi đã không đến!

Tôi nhìn anh, nhận thấy trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy sự tiếc nuối, Hoàn nhẹ lắc đầu

– Lúc ấy tôi đã quyết định sẽ đưa cô ấy đến một nơi thật xa, cùng xây dựng cuộc sống của hai chúng tôi. Nhưng vào chiều hôm ấy, ba cô ấy đã đến gặp tôi. Ông ấy nói rất đúng, tôi không có gì cả. Điều duy nhất mà tôi có thể cho cô ấy là hy vọng. Hy vọng và tình yêu không thể nuôi sống con người.Ông đã nói như thế. Và tôi đã sợ. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ. Sợ rằng mình không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy như đã hứa, sợ rằng cô ấy sẽ không thể có cuộc sống vui vẻ.


Pair of Vintage Old School Fru