Teya Salat
Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327101

Bình chọn: 8.00/10/710 lượt.

rồi vội vã chạy vụt đi. Chỉ nghe thấy tiếng Nhân gọi với theo

– Tuyết Mai! Tuyết Mai!!!!

………………….

Tôi phải tìm được anh ta! Nhất định phải tìm được anh ta!

Tôi cuống cuồng chạy xuống chỗ mũ lưỡi trai vừa đứng. Gần trưa, mọi người đến chơi càng đông. Ánh nắng rọi xuống gay gắt, người tôi phút chốc đã đầm đìa mồ hôi. Tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng mũ lưỡi trai đâu. Tôi thật sự hoang mang. Tại sao lần nào cũng thế, lần nào cũng bị mất dấu. Mũ lưỡi trai như thể một bóng ma mà tôi không tài nào với tới. Giọt mồ hôi chảy xuống mắt cay xè. Trong phút chốc tôi sắp ngã khuỵu thì chiếc mũ đen lại hiện ra. Tôi chỉ thấy trước mắt thấp thoáng hình ảnh của anh ta. Đám người trong khu vui chơi che khuất tầm nhìn. Tôi lại vội vã đứng dậy.

Mũ lưỡi trai di chuyển rất nhanh, vì vướng đám đông nên tôi không thể nào tới gần anh ta được. Cho đến khi rẽ vào một nơi vắng mà tôi cũng không biết, thì anh ta lại biến mất. Tôi kịp nhận ra đây là phía sau khu vui chơi, vẫn còn đang xây dở. Trước mắt có một căn phòng trống. Tôi thận trọng tiến đến. Tim không ngừng đập mạnh. Một tay nắm chặt túi xách, một tay từ từ đẩy cửa.

Không gian xung quanh hơi tối. Tôi nheo mắt, cẩn thận bước vào trong. Bất ngờ có một bàn tay to lớn từ phía sau túm chặt lấy vai tôi. Ngay khi tôi còn chưa kịp hét lên, một chiếc khăn đã bịt chặt miệng tôi lại. Tôi chỉ ngửi thấy một mùi hương khó chịu, chiếc khăn hơi ẩm dán vào mũi khiến tôi không thở được. Tôi tự dưng nghĩ ra đó là thứ gì. Hốt hoảng dãy dụa nhưng chỉ thấy chân tay bị giữ chặt, vai tôi bị bóp đến đau nhức. Sau cùng, chút sức lực phản kháng cũng không còn, cả người từ từ ngã xuống.

Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 43

Chap 43: Kế hoạch bỏ trốn

Tôi mơ màng mở mắt, vừa mới cựa mình đã bị sợi dây thít chặt, đau đến chảy nước mắt. Tôi giật mình, chỉ thấy hai cánh tay bị trói ngược ra đằng sau bằng sợi dây thừng to bản. Không rõ là bao lâu nhưng hai tay đã tê cứng, gần như mất cảm giác. Cổ tay bị dây thừng thít chặt, khẽ cựa quậy cũng đau. Tôi lại hốt hoảng nhìn về phía trước, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng bụi bặm. Hai chân tôi cũng bị trói , không thể nào di chuyển được.

Chuyện….chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi nhớ tôi đang tìm mũ lưỡi trai, sau đó bị một người bịt miệng. Rồi khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tôi sợ hãi cựa mình, muốn hét lên một tiếng nhưng lại đạp phải vật gì đó. Tôi giật thót. Cái thứ bị tôi đạp trúng thì nhăn mặt, cất giọng khàn khàn

– Cậu không thể ngồi yên được à?

– Hả? Cậu…tại sao…hai chúng ta…. – Tôi há miệng nhìn kẻ vừa bị mình đạp trúng,nhưng lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Sự việc quá đột ngột khiến tôi không hiểu được. Mà hơn nữa, cả Vũ cũng bị bắt. Như vậy là sao???

Vũ không trả lời câu hỏi của tôi, dựa người vào cây cột phía sau. Tôi để ý trên trán cậu vẫn còn quấn một lớp băng trắng. Là do người đàn ông hôm qua để lại.

– Tại sao chúng ta lại ở đây? – Tôi vẫn không hết ngạc nhiên. Dù biết Vũ không trả lời nhưng vẫn cố hỏi.

Đúng lúc đó, cánh cửa duy nhất trong phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào. Đôi mắt nhỏ sắc lẹm, tự nhiên cũng khiến người ta sợ hãi. Người đàn ông bước về phía chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh. Trên khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm

– Thế nào? Đã suy nghĩ kĩ chưa? Không có nhiều thời gian cho mày đâu!

– Các người nghĩ sao? – Vũ giương ánh mắt thách thức nhìn lại. Tên kia lại cười một tiếng.

– Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! – Hắn vừa nói ánh mắt lại chuyển sang tôi. Vũ cười nhạt

– Các người tưởng trò rẻ tiền này có thể khuất phục được tôi?

Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại bị bắt. Chỉ biết có lẽ liên quan tới người phụ nữ bị ngộ độc trong nhà hàng. Bởi vì tôi từng nhìn thấy người đàn ông này. Chính vào cái hôm Nhân rủ tôi đi ăn.

Người đàn ông quay ra phía cửa, khẽ ngoắc tay, lập tức có thêm ba người khác đi tới. Dáng vẻ hung dữ. Ông ta bất chợt nhìn tôi cười. Nụ cười khiến tôi cảm thấy lạnh toát. Vũ bên cạnh cũng giật mình

– Các người muốn gì?

Người đàn ông chỉ cười không nói. Một trong ba người vừa bước vào tiến lại gần tôi, trong tay là một con dao nhỏ sắc bén. Tôi bất giác co người lùi lại phía sau. Ngay lập tức đã bị túm chặt lại, đầu bị giật về phía sau, mặt ngẩng lên đối diện với tên đó.

Vũ ở phía sau lao lên nhưng lại bị chặn lại. Tôi chỉ thấy nụ cười đê tiện của tên trước mặt. Hắn đưa con dao tới sát mặt tôi, cả người tôi lạnh toát.

– Dừng lại! Mau thả cô ấy ra! – Vũ bỗng nhiên hét lên. Người đàn ông lúc nãy lại mỉm cười

– Sao vậy? Màn hay còn chưa đến cơ mà! Vội gì chứ?

Con dao từ vẽ trên mặt tôi một đường dài rồi trượt xuống dưới cổ, hắn nở nụ cười bệnh hoạn

– Làn da cũng mịn màng lắm chứ! Ha ha!

Hắn lại đưa con dao xuống. Rồi nhẹ cứa một cái, tôi thấy cổ mình đau rát, thứ chất lỏng ấm nóng chảy xuống vạt áo. Tôi cắn chặt răng, cố không kêu lên.

– Mau dừng tay! – Vũ đẩy bọn người xung quanh lao về phía tôi. Nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc đè ngã xuống đất. Vết thương trên trán bị động, rải băng trắng