
i cháy mau chóng lan khắp rạp. Thế nhưng…anh chàng đó vẫn còn ở trên cột.
Tất cả mọi người hốt hoảng nhìn ngọn đuộc sáng rực trên sân khấu. Có tiếng hét từ trên đó vang lên
– Mau dập lửa! Mau dập lửa!
Đám người cùng làm màn biểu diễn lúc nãy từ lúc nào đã chạy vụt lên sân khấu, hối hả dùng nước hắt lên cây cột. Cây cột bị thiêu cháy dụi đổ xuống nhưng vẫn lửa vẫn không hề được dập tắt. Khó khăn lắm mới dập được lửa, mảnh vải đen lúc nãy trơ trụi còn sót lại vài mảnh dính trên cột, còn cây cột kia chẳng khác nào mẩu than cháy dở. Chỉ có anh chàng ảo thuật gia là không thấy đâu. Không lẽ…không lẽ anh ta đã bị thiêu trụi rồi? Kinh khủng quá! Tôi nhoài người ra khỏi ghế, mặt cắt không còn giọt máu. Mấy khán giả xung quanh cũng kinh hãi ôm lấy mặt.
Bỗng nhiên, đèn vụt sáng ở phía giữa căn phòng. Một bóng đen vẫy tay ngay lúc đèn chiếu xuống. Khuôn mặt nhà ảo thuật hơi lấm lem nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Mọi người kinh ngạc trong một giây, rồi đồng loạt vỗ tay. Tôi thì khỏi phải nói, bị dọa cho suýt ngất, lúc này đây cũng điên cuồng hưởng ứng. Anh chàng kia liền đưa tay, làm động tác hôn gió với tất cả khán giả, sau đó mở tay ra, và một chú chim bồ câu trắng muốt vỗ cánh bay lên không trung. Tiếng vỗ tay nổ ra tưởng như vỡ rạp.
– Tuyệt quá! Tuyệt quá!
tôi vừa vỗ vừa hét lên. Gần như có thể lao ra chỗ nhà ảo thuật đó. Không ngờ đúng lúc phấn khích nhất, thì lại bị Vũ dội nguyên một gáo nước lạnh vào mặt. Cậu hơi nhếch miệng, cười nhẹ một tiếng rồi dõng dạc giải thích
– Lúc đám người đó lên giúp anh ta thì anh ta đã lợi dụng để cải trang vào một trong số đó. Chờ khi vải được căng rồi cùng mọi người lui về phía khán đài rồi. Anh ta cố tình chờ khúc gỗ cháy hết để mọi người tưởng anh ta vẫn còn kẹt lại trong đó, sau đó mới bước ra từ hàng ghế khán giả, và xuất hiện như vừa thực hiện một màn dịch chuyển hoàn hảo. Đúng là chỉ có mấy người….
– Cậu có im đi không hả??? – Tôi không kìm chế được mà gào lên cắt ngang lời Vũ. Volume gần cực đại khiến cho mọi người trong rạp nhất loạt quay về phía chúng tôi.
Trong khi Vũ còn bị volume ngoại cỡ của tôi làm tê liệt nhất thời thì tôi đã đứng dậy, bực bội bỏ ra ngoài. Ai chẳng biết cậu là người giỏi nhất. Chỉ có tôi là ngốc. Đúng là kẻ đáng ghét, xấu xa. Biết vậy còn kéo tôi đi xem ảo thuật làm gì chứ???
Tôi bực mình, liên tục dùng chân đạp đạp vào đám cỏ bên đường. Thiên Vũ lúc này mới bước ra từ rạp, khuôn mặt không hiểu là biểu cảm gì, chỉ nhìn tôi. Tôi càng khó chịu, liền dùng hết sức đá một phát thật mạnh vào thứ dưới chân. Và…
Ẳng!
Âm thanh ngắn gọn nhưng đầy nguy hiểm vang lên. Sau đó là một tạp âm khác
Grrr! Gâu! Gâu! Gâu!
Cha má ơi! Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy???
Không thể ngờ rằng cú đá của tôi lại uy lực tới như vậy. Trúng ngay con becgie to đùng cách đó 15m. Đúng là uổng phí một tài năng bóng đá cho các CLB. Cú đá còn uy lực đến nỗi làm chủ con chó giật mình, buông thõng sợi dây xích ở cổ nó. Cả người tôi cứng như khúc gỗ, nhìn con chó lao về phía mình. Trong đầu chỉ hiện ra một từ duy nhất: Chạy!!!!!
Gâu! Gâu! Gâu! Gâu
– Á! Á á á á!!!!!
Cái quái quỷ gì thế này chứ???
Tôi cứ chạy vòng vòng trong khu vui chơi, con chó kia thì cật lực đuổi phía sau, nhất quyết không chịu buông tha. Trong lòng tôi oán hận không ngừng: Thiên Vũ! Tất cả là tại Hoàng Thiên Vũ!
Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 55
Chap 55: Kế hoạch bí mật
Gâu! Gâu! Gâu! Gâu
– Á! Á á á á!!!!!
Cái quái quỷ gì thế này chứ???
Tôi cứ chạy vòng vòng trong khu vui chơi, con chó kia thì cật lực đuổi phía sau, nhất quyết không chịu buông tha. Trong lòng tôi oán hận không ngừng: Thiên Vũ! Tất cả là tại Hoàng Thiên Vũ!
Tôi lao đến chỗ cậu, nhanh như chớp, tóm lấy cổ tay Vũ. Cậu ta còn đang ngơ ngác, thấy tôi lao đến với tốc độ….tên lửa như vậy, ban đầu còn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn phía sau thì nhanh chóng hiểu ra. Hai chúng tôi chạy bán sống bán chết. Còn con chó vẫn không chịu buông tha, quả quyết trả miếng tôi.
Thật đúng là một cảnh tượng chưa từng thấy trong lịch sử. Hoàng Thiên Vũ và Phương Tuyết Mai – học sinh của học viện thiên tài bị chó đuổi. Lại còn là trong buổi hẹn hò đầu tiên nữa!
Cuối cùng thì chúng tôi cũng thoát được khỏi con vật hung dữ đó. Tôi đứng thở dốc, vậy mà Vũ còn dám quay ra cười nhạo tôi
– Cậu…nhìn cậu kìa…ha ha ha…..
Hừ! Cười! Cười cái gì? Tôi bị như thế này là vì ai chứ? Có ai đi hẹn hò mà thảm hại thế này không? Tôi về nhà! Không hẹn hò gì hết! Thế là tôi vùng vằng chạy ra ngoài bắt xe, một mình trở về trước, bỏ mặc Thiên Vũ ở lại phía sau.
Việc đầu tiên tôi làm khi về nhà là thay ngay bộ đồ đáng ghét này ra. Sau đó tắm rửa, trông tôi quá kinh khủng rồi! Tắm xong cũng thấy khá hơn chút ít. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho tên Hoàng Thiên Vũ đáng ghét đó. Tôi ôm rất nhiều đồ ăn lên phòng, khóa cửa lại rồi một mình xem TV.
Sai lầm! Đúng là sai lầm khi quyết định đi theo cậu ta. Nếu tôi ngoan ngoãn ở nhà xem TV thì có phải đã yên ổn không? Sẽ không phải thảm hại đến như vậy! Càng nghĩ, máu nóng của tôi càng bốc lên. Vô thức c