Old school Swatch Watches
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327415

Bình chọn: 8.00/10/741 lượt.

, những tiếng súng cùng tiếng nổ kia, cô cũng không nghe được rõ rang, cùng không để ý lắm.

Nhưng một tiếng gọi kia, cô lại nghe được rõ ràng.

Ánh mắt của cô mở lớn, cả người run lên.

Thật muốn biết đây là nằm mơ, ảo giác hay hắn thật sự đã tới.

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Lục Cảnh Sinh mặt mày tối tăm nhìn Trường An: “Em đối

xử với anh như vậy là vì người đàn ông kia? ”

Đôi môi Trường An nhẹ nhàng mở ra: “Anh ấy tới? ”

Một tiếng “Anh ấy” có bao nhiêu nhu tình, một tiếng lại trả lời tất cả vấn đề trong lòng hắn.

Gió biển xuyên qua cửa sổ, mang theo mùi tanh mặn quen thuộc, Trường An vuốt mái, vén một sợi tóc ra sau tai, sau đó đứng lên, Lục Cảnh Sinh lại chặn đường cô, không cho cô đi qua.

“Là vì hắn ta nên mới đối với anh như vậy? ”

Trường An cũng không trả lời hắn, muốn bước qua hắn rời đi.

“Trả lời anh. ”

Cô cắn môi, lại không nói một câu nào.

Lục Cảnh Sinh giống như trở lại một ngày trước cái ngày cô vào tù, lúc cô tiến vào ngục giam cô nói cô thương hắn, cảm giác đó với bây giờ thật giống nhau, cũng hối hận, thương tâm cùng khiếp sợ.

Mà hôm nay, là bang hoàng sợ, cùng không thể chấp nhận được đã mất đi.

Hắn bỗng nhiên nắm bả vai cô, dung sức lay mạnh, giống như ma quỷ.

“Nói cho anh biết, nói cho anh biết, có phải vì tên kia hay không? ”

Oành một tiếng, bình hoa trên bàn rơi vỡ, Lục Cảnh Sinh run lên, đột nhiên đẩy Trường An ra, lần nữa oanh động, phần lung của Trường An trực tiếp ngã vào mảnh vỡ trên đất.

Cảm giác bén nhọn đâm vào lưng, cô nhíu mày, Lục Cảnh Sinh vội vàng muốn kéo cô đứng dậy, lại bị cô hung hăng bỏ ra, sau đó lần nữa ngã xuống đất.

Đau càng thêm đau.

Máu đỏ tươi xâm nhập vào mắt Trường An, hai mắt của cô giống như trở nên mờ mịt, tựa như nhớ lại một chút chuyện cũ khó mà làm cho người ta hồi tưởng.

“A_____” Trường An đột nhiên hét to một tiếng.

Bên ngoài biệt thự, sắc mặt Lạc Sâm thay đổi.

“Ngăn bọn họ lại!” Bỏ lại một câu, Lạc Sâm trực tiếp chạy vào bên trong biệt thự, dưới chân thật giống như có gió, tốc độ cực nhanh.

Lại một lần nữa không ai để ý cảm giác thật không tốt.

Sở Viêm ngẩng đầu nhìn trời một chút, nhíu mày.

Bên trong biệt thự, cũng đang trong nháy mắt có chút biến đổi kinh thiên động địa.

Trong con ngươi cô phản chiếu hình ảnh Lục Cảnh Sinh tức giận, còn có thất vọng, tức giận, bất an khi hắn ở bên, làm cho hắn giống như một con sư tử bị thương.

“Trường An, em nói cho anh biết, muốn anh làm như thế nào, em mới có thể rời người đàn ông kia đi?”

Trường An đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời mà xa xăm: “Vậy anh nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tha cho tôi?”

Tổn thương không tiếng động cùng nổi buồn trầm thấp tản ra khắp phòng.

Có tiếng cười khẽ phát ra, khóe môi Trường An lộ ra một chút châm chọc, như cái gai đâm sâu vào mắt Lục Cảnh Sinh, cái người đàn ông luôn miệng nói yêu cô này, tại sao bây giờ làm chuyện gì cũng khiến cô cảm thấy buồn cười như vậy?

Cánh tay cùng lưng của cô vẫn còn đang chảy máu, mà hắn còn ở đây hằng giọng chất vấn cô như thế nào mới có thể rời đi người đàn ông kia?

Lục Cảnh Sinh, cả đời anh, không thật sự yêu ai cả, anh chỉ yêu có chính bản thân mình mà thôi.

Ánh mắt Trường An trầm xuống, muốn vòng qua người hắn, lại bỗng nhiên bị hắn kéo lại.

“Em chỗ nào cũng không thể đi.”

“Xin lỗi, cô ấy, tôi phải mang đi.”

Một tiếng nói sáng ngời mang theo hơi thở đàn ông trầm thấp.

Trầm ổn, nghiêm túc, lạnh như băng, giống như trụ băng khó tam nhất trên thế giới, thế nhưng Trường An lại cảm thấy thanh âm này mang theo chút mùi vị quen thuộc.

Nhất thời không nhớ ra được.

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh từ cửa sổ đi vào, mang theo vài tia bụi chầm chậm, một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái xuất hiện sau lưng Trường An, một tay ôm lấy eo cô.

Đôi tay rộng lớn như vậy, Trường An lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, thậm chí lạnh đến làm người ta phát run.

Mà trong nháy mắt đó, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo Trường An, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ.

“Người, tôi đây liền mang đi.”

“Đứng lại”! Lục Cảnh Sinh gầm lên một tiếng, muốn đuổi theo, lại bị một cây súng ngắn đặt vào huyệt thái dương, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn người đàn ông này.

Lạc Sâm!

Là người Trường An hôm nay để trong lòng sao?

Lạc Sâm bễ nghễ nhìn hắn, nụ cười yêu nghiệt vô thanh vô túc biến mất, lưu lại một mảnh hàn ý: “Phó Trường An đâu?”

“Tôi tại sao lại phải nói cho anh biết?” Lục Cảnh Sinh hung tợn nói.

“Xuống địa ngục đi.” Tức giận mắng một tiếng, Lạc Sâm giơ lên quả đấm đánh tới, khi

anh vừa tiến vào, anh nhìn thấy một bóng người rời đi, thì trong lòng đã rõ.

Người kia, đến cuối cùng là muốn làm gì?

Nhưng Trường An ở với hắn cũng không có nguy hiểm gì.

Đang lúc suy nghĩ, phía dưới vang lên tiếng súng, Lạc Sâm liếc Phục Linh đang nằm trên giường, đi tới xem xét hơi thở của cô, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Sinh cười khinh miệt.

“Chờ Đồng Trác Khiêm tới xử lý ngươi đi.”

Ông đây không muốn đánh một thằng đàn ông ti tiện như mày, Lạc Sâm ở trong lòng mắng thầm, ôi chao, vì bảo vệ bộ dáng thần bí,