
h.
Lạc Lịch cũng cực kỳ thích Tranh Tranh, lqd trước mắt biết Tranh Tranh xảy ra chuyện, lập tức phái người đi điều tra, làm chuyện đủ khả năng của mình.
“Tình trạng của Mạnh tiên sinh giống như bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, làm cho bộ phận toàn thân suy yếu dẫn đến hôn mê, còn Mạnh phu nhân lại bị kích thích quá lớn, từ từ điều dưỡng sẽ khá hơn.”
Nghe bác sĩ nói xong, Phục Linh cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi ngực, nội tâm bị đè nén quá nhiều nhưng phun ra không ra được, lại khiến cho cô cảm thấy có một loại cảm giác mây đen rợp trời.
“Vậy bệnh của cha tôi làm thế nào?”
Bác sĩ lắc đầu một cái: “Tôi bất lực rồi, xem ý trời thôi.”
“Con mẹ nó ý trời, ông là bác sĩ hay là thần côn* à? Học y nhiều năm như vậy, xác định ý trời, sao ông*** không đổi nghề đi xem dự báo thời tiết? Cút!” Rống to một trận, sắc mặt bác sĩ đen thui thu dọn đồ đạc cút đi.
*côn ở đây có nghĩa người xấu, kẻ xấu, kẻ vô lại, côn đồ
Đồng Trác Khiêm ôm lấy Phục Linh, sắc mặt cũng không phải rất đẹp mắt.
Lúc Hoa Chân tiến vào nhìn thấy chính là bác sĩ chạy trối chết, nhìn thấy bộ dạng hai vợ chồng Phục Linh nửa chết nửa sống giống như dáng vẻ nửa chết nửa sống của người nằm ở trên giường, lập tức hiểu ra.
Cô hừ lạnh mấy tiếng nói: “Biết nhiều năm như vậy, cô lại quên sở trường của tôi!”
.
Sở trường! lqd
Chỉ một thoáng, con mắt của Phục Linh sáng lên, lập tức xông lên kéo tay áo Hoa Chân lại: “Cô nhìn cha tôi giúp tôi đi.”
Xảy ra nhiều chuyện hao tổn tâm trí như vậy, cũng thiếu chút nữa khiến cô quên Hoa Chân chính là một bác sĩ kỹ thuật đứng đầu, mình lại có thể ngu đến mức đi gọi những thần côn kia đến xem.
“Bác sĩ kia nói không sai, cha cô thực sự bị thuốc nào đó khống chế thần kinh, về giải trừ loại thuốc này thế nào, đến lúc đó tôi tự có biện pháp, nhưng nguyên liệu rất khó lấy được.
“Nguyên liệu gì?”
Hoa Chân nhíu mày: “Dung dịch nguyên chất nhất của cỏ Lavender ở Provence.”
Phục Linh không hiểu, vật kia có thể dùng làm thuốc sao? Thật sự có thể dùng làm thuốc sao? Dùng sẽ không xảy ra vấn đề chứ?
“Tôi vừa mới nhìn trạng thái của cha cô một chút, có thể Đồng Hoa Triệu sớm đoán được sau khi cô trở về sẽ tới cứu cha cô trước, cho nên ngừng thuốc cho ông ấy, thật lâu không có được thuốc làm dịu, có thể nói, hiện tại trạng thái của cha cô coi như đèn cạn dầu, ba ngày, nhiều nhất chỉ ba ngày, không có dung dịch nguyên chất để tôi chế biến thuốc, cha cô sẽ tử vong ngay lập tức.”
Tử vong!
Tại sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng.
“Không được, tôi lập tức đến lqd Provence.”
“Thời gian 3 ngày cộng thêm tìm kiếm, hoàn toàn không còn kịp nữa!”Lạc Lịch nói.
Vẻ mặt Phục Linh đột nhiên điên cuồng: “Không được cũng phải được, chẳng lẽ anh muốn chính tôi ở nơi này nhìn cha tôi từ từ chết đi sao? Thật xin lỗi, tôi không làm được, tôi không làm được.”
Bị ôm vào trong lồng ngực Đồng Trác Khiêm lần nữa, anh an ủi tâm tình cuồng bạo của cô: “Em bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có biện pháp.”
Bộp— Bộp——
Tiếng gõ cửa, đột nhiên vang lên, Lạc Lịch cách cửa gần nhất liền trực tiếp đi mở cửa, lại thấy người phụ nữ trước mắt hình như có chút quen thuộc.
Áo ba lỗ , quần short, người buông thõng, gương mặt anh khí hướng lên trời, mà không mất khí phách.
“Ơ này, Đồng gia, sao lại mặt ủ mày ê như có người chết vậy hả?”
“Có chuyện thì nói.”Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói.
Nghe giọng điệu kỳ lạ của người phụ nữ này, tinh quang chớp lóe trong đầu Lạc Lịch, đột nhiên nhớ tới một màn kịch đánh nhau của Hoa Chân và Đồng Trác Khiêm năm năm trước, mà kết thúc nhanh như vậy tất cả đều bởi vì người phụ nữ bản lĩnh kì lạ khó lường trước mắt này.
“Đúng lúc tôi đi ngang qua, nghe tiếng vợ của anh muốn chết, liền thuận tiện đi vào xem xảy ra chuyện gì, nếu không, trai đẹp vẫn chờ tôi dưới lầu đấy.”
Nếu như không biết rõ Hướng Oản, có thể tin tưởng cô nói chuyện hoang đường rồi, nhưng Đồng Trác Khiêm biết Hướng Oản vài chục năm, mặc dù không thể nói rất hiểu thấu đáo, nhưng cơ bản nhất cũng biết toàn bộ, nghe Hướng Oản nói chuyện, đốm lửa nhỏ trong mắt Đồng Trác Khiêm lập tức sáng lên, lqd hỏi cô ấy: “Cô nói, ba ngày, hoàn thành thế nào?”
“Đợi.”Hướng Oản đột nhiên nói ra những lời hư vô mờ mịt này, sau đó cô và Đồng Trác Khiêm đá lông nheo, liền vui vẻ xuống lầu, trong miệng ca hát, hình như rất vừa lòng.
Trong mắt Hoa Chân không hiểu, Lạc Lịch không hiểu, Phục Linh dừng lại đau thương, vẫn không hiểu.
*** cho là cứu tinh tới, không ngờ thật sự là đi ngang qua.
“Không được, tôi muốn lên đường đi Provence ngay lập tức.”
” Ai nói muốn có dung dịch nguyên chất thì phải đến đất nước của cỏ Lavender tìm?”Đồng Trác Khiêm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Phục Linh sửng sốt: “Vậy ý của cô ta đây là gì?”
“Giống như Hướng Oản nói như vậy, chờ!”Đồng Trác Khiêm trầm giọng nói, mặc dù Hướng Oản xem như kỳ quặc ương ngạnh, nhưng lại chưa bao giờ dễ dàng nói ra một chút hành động với người khác, cho nên sẽ không dẫn đường sai cho người khác.
Vì vậy, Hướng Oản nói chờ đợi, dù sao cũng có đạo lý.
“Anh thúi lắm! Chờ cọng lông, em không muốn dài dòng