Insane
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325624

Bình chọn: 7.5.00/10/562 lượt.

trường, về phần cứu người, tôi tự mình đi”.

“Thủ trưởng, việc cứu người này để tôi đi đi”. Tề Tiểu Chấn vội vàng nói.

Đồng thiếu gia rống lên: “Đi con mẹ cậu, cũng không biết báo sớm một chút, đợi khi trở về tôi sẽ xử cậu”.

Hắn ta không hiểu Đồng thiếu gia hiện giờ đau lòng biết bao nhiêu, nhìn thấy cổ tay của cô gái kia chảy máu không ngừng, anh lập tức muốn lôi cả cái bộ tộc gián điệp này ra phanh thây mổ bụng.

“Chuẩn bị”. Tề Tiểu Chấn phát lệnh: “Xuất kích”.

Phút chốc, khói lửa mù mịt, đạn bay tán loạn mù trời, Đồng Trác Khiêm lợi dụng tình hình hỗn loạn chạy dọc theo cây cối xông ra ngoài, tay cầm một cây dao găm Thụy Sỹ, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.

Ý thức của Phục Linh bắt đầu mơ hồ dần, đau đớn nơi cổ tay đã hoàn toàn chuyển sang tê dại, theo như người bình thường, bị cắt cổ tay máu chảy nhiều như vậy chắc chắn đã ngất đi, nhưng trường hợp của cô rơi vào trường hợp đặc biệt, hiển nhiên là do tác dụng của thuốc mà tên kia đã tiêm cho cô.

Hiện trường thoáng chốc vang lên âm thanh hỗn độn giữa tiếng người la hét lẫn với tiếng súng, lôi tinh thần Phục Linh từ trong mơ hồ chợt tỉnh dậy, cô bất ngờ mở to đôi mắt, nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt trong lòng bất chợt ngổn ngang cảm xúc.

Mẹ nó, đang làm tú bà tốt đẹp biết bao, có ăn có uống còn có tiền xài, lại đi tới cái địa phương chim không ị ra cứt này làm gì? Người thì không tìm được, còn đem mình đi nộp mạng, thật không đáng chút nào.

“Lập tức báo cho khách quý của chúng ta biết, bảo bọn họ lập tức rút lui”. Tộc trưởng bộ tộc trong lúc hỗn loạn liền truyền ra mệnh lệnh khẩn cấp, ngay sau đó bị một viên đạn xuyên qua đầu, lập tức ngã xuống đất bỏ mạng.

Vào lúc đội Phi Hổ sắp sửa quét sạch chiến trường, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người áo đen, trên tay người nào cũng cầm một cây súng máy loại mạnh, bắn càn quét một trận.

Đồng Trác Khiêm phía sau đang chạy xung quanh đội Phi Hổ, né thoát một viên đạn, sắc mặt bất chợt trầm xuống.

“Tề Tiểu Chấn, bao vây toàn bộ, dồn bọn họ vào trong rừng rậm tiêu diệt hết”.

Thành tích đáng kiêu ngạo nhất của chiến đội Phi Hổ, chính là khả năng tập kích dã chiến, chỉ cần đi vào rừng rậm, giải quyết toàn bộ kẻ địch không là vấn đề.

Giết chết người cuối cùng cản đường, nhìn gương mặt thanh thuần gần trong gang tấc, tròng mắt Đồng thiếu gia đông lại, nhảy lên, nhanh chóng cắt đứt dây trói trên người Phục Linh, lập tức rời khỏi tế đàn.

Phục Linh vẫn còn đang mơ màng, chợt cảm nhận được một hơi thở vừa ấm áp như ánh mặt trời lại vừa lạnh lùng ngang tàng quen thuộc, cùng giọng nói giận dữ như muốn giết người của ai đó.

“Mạnh Phục Linh, em là đồ khốn”.

Cuối cùng cũng nghe được giọng nói nhung nhớ tận đáy lòng, mặc dù là chửi mắng, nhưng Phục Linh nghe như tiếng gọi từ trong tim, giang tay ra ôm lấy Đồng thiếu gia, Phục Linh thì thào nói: “Đồng Trác Khiêm, em suýt nữa là mất mạng rồi, suýt chút nữa là không là gặp được mặt anh rồi”.

Mạnh tiểu thư từ trước đến nay luôn gàn dở nham hiểm cũng chưa từng thấy tỏ ra yếu đuối như thế, Đồng thiếu gia nhất thời có cảm giác tâm hồn xao động, tức giận cũng hóa giải đi không ít, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Không sao, không sao, không phải là anh đã tới rồi sao!”

“Anh mà tới trễ một chút, người ta đã là xác khô rồi”.

“Được rồi, được rồi, không sao rồi đừng nghĩ nhiều nữa”.

“Nếu như em vì anh mà biến thành xác khô, em có chết cũng không tha cho anh đâu”.

“Là lỗi của anh đã tới chậm”.

“Cho dù em biến thành xác khô, em cũng muốn anh, tuyệt đối không để cho phụ nữ khác đụng vào anh”.

Lời này vừa nói ra, Đồng thiếu gia biến sắc, thật muốn vỗ vào đầu cô một cái, nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, trong lòng có chút không đành lòng, buông cô ra miệng mắng một câu: “Em đúng là đồ quỷ nhỏ”.

Phục Linh cố đáp ừm một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy cả người choáng váng, đôi mắt từ từ nhắm lại, Đồng thiếu gia nhìn đôi gò má cô càng lúc càng tái nhợt, phát hiện có điều gì đó không đúng, vội lay lay Phục Linh: “Nhóc con, em làm sao vậy?”

“Đám người kia tiêm vào người em một loại virus”. Nói thật luôn luôn là bản tính đặc trưng của Mạnh tiểu thư, chuyện như vậy nếu không nói cho Đồng thiếu gia biết, chỉ sợ đến khi mình chết cũng không biết là vì sao nữa.

Nghe xong, sắc mặt Đồng Trác Khiêm trở nên đặc biệt khó coi, chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài của cô cũng có thể đoán ra, loại virus kia vô cùng bạo phát, bằng không chỉ trong một thời gian ngắn như thế cũng không thể phát hiện ra, liếc nhìn sang chiến trường, bọn Tề Tiểu Chấn cùng Tề Phàm đã xử lý gần xong, theo tin tình báo thì lần giao dịch này bọn trùm thuốc phiện Đông Âu trả cho bộ tộc Coyah số tiền thù lao không nhỏ.

Trong đó còn bao gồm cả vũ khí đạn dược, còn có một số trang thiết bị quân sự.

Phi cơ trực thăng cũng nằm trong số đó.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Đồng Trác Khiêm đã có tính toán, đúng lúc Tề Tiểu Chấn sải bước chạy đến báo cáo: “Thủ trưởng, đã tiêu diệt hết quân địch, toàn bộ người của bộ tộc Coyah tham gia cúng tế lần này đều đã bị bắt, ngoài ra, còn có một số tên là người của