XtGem Forum catalog
Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322682

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

hời trang” khi hình dung về anh. Mãi tới khi học đại học, anh mới biết mình rất đẹp trai khi nghe các bạn cùng học khen. Anh cũng đã vui mừng, phấn khở hai ngày liền về chuyên này, nhưng về sau nghe quen rồi, anh chẳng còn để ý nữa. Do vậy, mãi tới khi tốt nghiệp rồi đi làm, Đinh Tuấn Kiệt mới trút bỏ được sự quê mùa cố hữu. Nhưng cá tính ham học hỏi, cần cù đã tạo ra rất nhiều nhân duyên cho anh. MỌi người chỉ biết Đinh Tuấn Kiệt chưa có nhà, xe, ở trong công ty, ăn cơm hộp, không ham hố với những bài hát thịnh hành. Bộ comple ” hàng hiệu” anh mặc trên người chắc cũng là loại hàng rỏm được bán la liệt ngoài đường. Tuy nhiên do dáng người to cao, nên anh mặc gì cũng đều đẹp cả.

Năm nay lại có một tốp sinh viên mới tốt nghiệp vừa được tuyển vào phòng Marketing, cô nào cô nấy xinh như hoa, giọng nói như chim hoàng anh, cứ cười nói, trò chuyện rì rầm suốt cả ngày. Đối mặt với xã hội phức tạp, nhưng họ chỉ tò mò mà không chút cảnh giác, Ông Vĩ xung phong đảm nhận dẫn dắt đám người chưa từng trải việc đời này, ông còn lấy cớ là: vì nhân dân phục vụ. Với khuôn mặt còn chưa già lắm cộng thêm tài bốc phét của ông, không chừng cũng có vài cô tình nguyện dâng tuổi xuân cho ông cũng nên.

Thỉnh thoảng khi rãnh rỗi, ông Vĩ lại lôi mấy anh em trong công ty lên lầu để ” giao lưu”

Khoảng một tháng sau, ông Vĩ phòng tài vụ lại đến rủ anh em đi tìm nơi yên tĩnh trong một quán bar mới khai trương để uống trà với lý do ” tăng cường tình cảm để tìm hiểu giao lưu giữa cán bộ công nhân viên trong phòng Marketing và phòng tài vụ.” Ông muốn mọi người cùng tham gia để giải trí nhẹ nhàg. Đinh Tuấn Kiệt là trưởng phòng Marketing nhưng lại là người ít nói. Mọi người nhận thấy Đinh Tuấn Kiệt là người khá chi li, nói cách khác là người hà tiện, anh chặt chẽ với từng khoản chi. Có thể nói thế giới của anh tương đối đơn điệu bởi ngoài việc cặm cụi kiếm tiền và chơi cờ tướng ra anh không còn nhu cầu nào khác nữa. Theo lý mà nói, thu nhập của Đinh Tuấn Kiệt cũng thuộc mức cao, hằng tháng ngoài khoản chu ít ỏi dành cho bản thân, không hiểu anh để phần còn lại ở đâu, đối với mọi người đó là một câu đố.

Quán bar với cái tên Mặc Mặc tuy mới kinh doanh nhưng đã có tiếng tăm vì khi khai trương họ toàn mời những ca sĩ và ban nhạc nổi tiếng tới biểu diễn, hơn nữa đường xá tới đây lại rất thuận tiện do vậy quán bar này làm ăn phát đạt. Nếu ông Vĩ không đặt trước phòng Vip thì khó có cơ hội đặt chân vào đây.

Trước kia, khi Đinh Tuấn Kiệt vẫn là một công chức quèn, do yêu cầu công việc anh cũng thường xuyên phải lai vãng tới những nơi thế này. Nhưng khi cùng mọi người bước vào quán bar này, anh cứ ngẩn tò te ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tấm biển rực rỡ ánh đèn, mãi tới khi ông Vĩ dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người, anh mới bình thường trở lại.

Đinh Tuấn Kiệt nghĩ mãi mà không nghĩ ra hàm ý của tên quán bar này. Ông Vĩ giải thích, họ dùng chữ rất mơ hồ khó hiểu để người ta cảm thấy nho nhã, thần bí vô biên. Đinh Tuấn Kiệt gật đầu tán thành.

Đến quán bar chủ yếu là để uống rượu. Tôi mời anh uống, anh không uống tức là không nể mặt tôi rồi.

Đinh Tuấn Kiệt cũng thuộc dạng uống được rượu, cho nên lúc anh cảm thấy đến ngưỡng rồi thì cũng chẳng còn mấy ai tỉnh táo nữa. Mọi người đã đổ ngang đổ ngửa trên sofa. Một vài người bắt đầu yêu cầu gái bao.

Đinh Tuấn Kiệt lấy cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài.

Ra khỏi phòng Vip, lúc đi ngang qua đại sảnh, anh nhìn thấy một đám người đang điên loạn lắc trên sàn nhảy. Nhớ lại lý do ông Vĩ dụ dỗ mình tới đây thì thấy rõ là ông ta đã bốc phét cái tên Mặc Mặc thành nơi yên tĩnh thích hợp với việc uống trà. Đinh Tuấn Kiệt nhận ra mình thật ấu trĩ, chỉ còn biết gượng cười đau khổ. Có lẽ đối với người khác trong cuộc sống của họ có thể tồn tại sự vui chơi, nhưng cới anh thì tuyệt đối không thể.

Trách nhiệm vừa là áp lực vừa là động lực, gánh nặng yêu cầu bản thân mình phải bỏ sức cũng có thể là sự ban thưởng. Đây chính là kinh nghiệm xương máu Đinh Tuấn Kiệt đã tích lũy được trong những năm vừa qua.

Đột nhiên Đinh Tuấn Kiệt nhận ra cô gái đang nhảy nhẹ nhàng trên sàn nhảy cách anh năm mét rất quen, cô gái với nét mặt không che giấu được cảm xúc và nụ cười nghịch ngợm. Đó là Lâm Tiểu Nê, miễn cưỡng được coi là người quen sơ sơ.

Tiểu Nê đang bước những bước nhảy nhẹ nhàng trong nền nhạc hòa tấu. Cô mặc chiếc áo len có cổ màu da cam cùng với chiếc váy kẻ ca rô màu xanh, trắng và đôi bốt màu trắng, cách ăn mặc của cô làm nổi bật nét đẹp của thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn. Một sự phối hợp đáng yêu, rất hài hòa, đẹp mắt.

Sau đó anh nghe thấy cô gái tinh nghịch này hát một ca khúc rất xa lại với anh nhưng xem phản ứng của người nghe lại là ca khúc thịnh hành hiện nay. Chất giọng ngọt ngào kết hợp với ngoại hình dễ thương khiến khán giả nhiệt liệt hưởng ứng, khi cô hát tới đoạn điệp khúc, hầu như toàn bộ khán giả ngồi dưới đều hét theo, nhảy theo, vỗ tay khen hay.

Bỗng Đinh Tuấn Kiệt nhớ tới một từ trước đây bạn bè thường hay dùng nhưng tới tận bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao lại được dùng như thế.

“Hôm nay mọi người phải “