
i anh lúc này. Vất vả đèn sách đã mười mấy năm, cố gắng vất vả bôn ba tại công ty này đã gần ba năm cũng không dễ chịu bằng việc nhặt một con mèo về cho nhà họ Lâm. Và số tiền 10 vạn tệ giống như một con ma vô hình khiến Đinh Tuấn Kiệt cứ dấn thân mình vào trong, Anh tự nhủ với mình khoản tiền đó chẳng qua chỉ là sự báo đáp đối với người nhà, sự hậu tạ đối với ân nhân mà thôi. Nhưng anh không thể biết được trong đó còn có vô số tiền của, còn có vinh hoa phú quý và trong đó còn có cả những
Tối ngày hôm đó, Đinh Tuấn Kiệt không còn ấn tượng gì về những chuyện sau đó nữa, anh chỉ còn nhớ được là lúc có người dìu anh đi ngủ thì ông bố nuôi Lâm Quốc Quần đã đổ gục từ lâu.
Ngày hôm sau, một ngày ngập tràn ánh nắng vốn rất hiếm hoi trong mùa đông rét buốt ở Trùng Khánh. Ánh nắng chiếu vào trong từ chỗ chiếc rèm cửa màu hoàng yến vén lên, Đinh Tuấn Kiệt khoan khoái nheo mắt nhìn. Anh phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng không quen thuộc chút nào, tuy rất lại nhưng lại thân thiết, không ai lại có thể phản cảm đối với các vật dụng vô cùng sang trong ở đây. Đối với Đinh Tuấn Kiệt mà nói nơi đây đúng là chốn thiên đường mà hồi nhỏ cho dù trí tưởng tượng của anh có phong phú đến mấy cũng chẳng thể nghĩ ra. Anh có cảm tưởng mình đang bay bổng trên đại dương mênh mông, thân thể anh lắc lư không ngừng, anh đang được gối đầu trên chiếc gối mây trắng xóa… Sự thỏa mãn lúc này khiến anh chàng nhà quê ra tỉnh như Đinh Tuấn Kiệt bị chấn động thực sự. Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận đựoc ma lực quyến rũ của đồng tiền. Bỗng nhiên anh có cảm giác mình đã bước vào được cánh cửa dẫn tới kho báu, trên cánh cửa khắc mấy chữ vàng: Phiêu diêu dục tiên.
Đúnglúc Đinh Tuấn Kiệt đang do dự không biết phải làm gì thì điều ngạc nhiênl ại một lần nữa, diễn ra ngay trước mắt anh chàng may mắn Đinh Tuấn Kiệt. Thẻ lương ngân hàng tháng của anh vô duyên vô cớ lại có thêm một khoản tiền lớn là 10 vạn tệ.
Khoản tiền này vô tình lại khiến anh hồi tưởng lại nỗi sợ bị đói khi còn nhỏ, cảm giác bi thảm khi toàn thân đau đớn vẫn là nỗi ám ảnh của anh. Bỗng anh nhớ tới người vợ vất vả cả đời của mình, trên đôi tay vợ anh chi chít vết nứt nẻ vì lạnh, ai đi mua kem chống nẻ với giá 3 tệ cho cô ấy đây? Anh lại nhớ tới chiếc chăn đơn rách lỗ chỗ của người ông ốm liệt giường hơn 20 năm nay. Ai có thể mua cho ông một chiếc nệm mây bồng bềnh êm dịu như dưới người anh lúc này. Vất vả đèn sách đã mười mấy năm, cố gắng vất vả bôn ba tại công ty này đã gần ba năm cũng không dễ chịu bằng việc nhặt một con mèo về cho nhà họ Lâm. Và số tiền 10 vạn tệ giống như một con ma vô hình khiến Đinh Tuấn Kiệt cứ dấn thân mình vào trong, Anh tự nhủ với mình khoản tiền đó chẳng qua chỉ là sự báo đáp đối với người nhà, sự hậu tạ đối với ân nhân mà thôi. Nhưng anh không thể biết được trong đó còn có vô số tiền của, còn có vinh hoa phú quý và trong đó còn có cả những
Tiểu Nê thì trái lại, cô dành 1% năng lượng để ăn, ngủ, đi vệ sinh còn 99% năng lượng còn lại để nói với Đinh Tuấn Kiệt về những điểm ưu điểm của Giai Nhiên.
Tiểu Nê nói tuy Giai Nhiên đã lấy vợ nhưng cô có thẻ chờ tới khi Giai Nhiên li dị vợ. Tiểu Nê thích Giai Nhiên, cô gọi đó là tình yêu. Tình yêu của cô tương đối đơn giản, cô dành phần lớn để yêu bố mẹ, còn phần nhỏ để yêu con mèo.
Ông Lâm Quốc Quần có kể rằng, năm xưa đã từng nói đùa với bố Giai Nhiên chuyện hôn nhân đại sự của hai đứa. Tiểu Nê lại nhảy cẫng lên vui mừng, cho rằng đúng là ý trời.
Đinh Tuấn Kiệt không chịu nổi liền phán một câu:” Tiểu Nê thật đa tình.” Cô nàng lại hét toáng lên: ” Đồ ái nam ái nữ kia im miệng cho ta” Anh quay phắt người không thèm để ý tới đồ chua ngoa đó nữa. Chỉ thấy mẹ của Tiểu Nê nhìn hai đứa với ánh mắt rất phức tạp rồi cười hạnh phúc.
Khi Tiểu Nê lớn tiếng nói với bố: ” Được đấy bố ạ, hay là hôm nay cưới quách đi.”
Khi người con gái thốt ra những lời : ” Hay là hôm nay cưới quách đi!” một cách tùy tiện như vậy thì cũng không thể trách Đinh Tuấn Kiệt tại sao lại hay chửi thầm cô nàng chua ngoa này.
Thực tế Tuấn Kiệt cũng không muốn coi Tiểu Nê là con khỉ đột, nhưng Tiểu Nê đúng là loại phụ nữ kỳ lạ: Ăn hoa quả không gọt vỏ đã là một nhẽ, đằng này mấy ngày này lại thường xuyên lấy quần áo, giày dép của Tuấn Kiệt ra mặc với lý do là để trông cho ra dáng trưởng thành. Hai ngày sao, mặc bẩn rồi trả lại cho anh giặt. Theo cách nghĩ của cô, một người trưởng thành và cách ăn mặc của người đó phải hoàn toàn ăn khớp với nhau, quần áo càng to xem ra càng trưởng thành. Cô nàng Lâm Tiểu Nê lấy “màn” ra mặc, đi dép to đến mức phần ngón chân thòi hết ra ngoài lại cứ cho rằng như thế là trưởng thành mới chết chứ. Đinh Tuấn Kiệt không hiểu nổi cách suy nghĩ của cô nàng đỏng đảnh này.
Về sau vô tình nghe thấy Giai Nhiên nói người phụ nữ trưởng thành rất quyến rũ thì Đinh Tuấn Kiệt mới hiểu tại sao cô nàng lại làm như vậy.
Nhưng tính cách lập dị của cô ta không dừng ở đây. Theo cách nghĩ của Đinh Tuấn Kiệt thì cô nàng là người ngốc nghếch, không có lập trường, không có suy nghĩ. Cô ta chẳng thèm suy nghĩ cứ tin