Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 8.00/10/242 lượt.

tại sao lại ngủ trên giường của anh nhưng không nói nên lời cứ lắp bắp: “Em… em…”

“Sao thế? Gặp ma à? Anh không muốn nhận nữa à?” Tiểu Nê hỏi một cách tự nhiên. Khuôn mặt cô lúc này vẫn ửng đỏ, đôi mắt như đang cười, đôi môi cong lên, dường như cô đang ngượng. Hai tay chống cằm, hai chân giơ cao trong không trung, xem ra cô nàng đã tỉnh được một lúc rồi.

“Anh khát không?” Tiểu Nê hỏi, bởi sau khi tỉnh dậy, cô đã uống rất nhiều nước.

“Có” Anh thành thật trả lời. Anh ngạc nhiên thấy Tiểu Nê đi lấy nước, anh cảm thấy giống như nhận nhầm người vậy.” Đây đúng là cô em Tiểu Nê sao? Tại sao lúc này lại trở nên dịu dàng, biết quan tâm đến thế!”

“Này, sao hôm nay em dậy lại không quậy phá nhỉ?” Đinh Tuấn Kiệt thắc mắc.

Tiểu Nê chỉ cười không nói gì, cô ngoan ngoãn đưa cốc nước cho anh. Cô cắn chặt môi, nhìn xung quanh, cười gượng.

Phòng ngủ chính được quét màu hồng phấn theo đúng ý Tiểu Nê, cửa sổ màu xanh da trời. Đinh Tuấn Kiệt vốn muốn quét màu đen trắng cho căn phòng này, vừa đơn giản vừa sạch sẽ nhưng anh không thuyết phục được Tiểu Nê, đành phải để cô tự ý trang trí như nhà trẻ vậy.

“Em cười gì thế? Kỳ quá!” Tuấn Kiệt không thể kìm được liền hỏi.

“Em đang cười… hì.. hì… không nói với anh đâu.” Tiểu Nê cười cố tình ra vẻ bí mật.

Đinh Tuấn Kiệt quá hiểu tính Tiểu Nê, nếu anh không hỏi thì chỉ lát sau cô không chịu nổi sẽ tự nói hết, thế là anh quyết định không hỏi nữa. Đúng là chỉ lát sau, cô đã cố tình bắt Tuấn Kiệt phải nghe. “Anh không muốn nghe nhưng em bắt anh phải nghe.” Tuấn Kiệt đáp: “Được thôi.” Anh cố nhịn cười.

“Em đang hạnh phúc!” Cô ngồi, không ngượng ngùng đáp lại anh, cô tự say sưa, ngây ngất trong tưởng tượng: “Em đã trang trí và lựa chọn đồ gia dụng cho căn hộ này, em thấy sống ở đây thật hạnh phúc!”

“Được thôi, anh mong em thường xuyên đến ở.” Đinh Tuấn Kiệt vui vẻ, thoải mái đáp lại: “Phòng ngủ bên cạnh dành luôn cho em đấy, khi nào muốn đến thì đến, được không?” Tiểu Nê cho rằng Đinh Tuấn Kiệt đang trêu cô, cô kéo chăn che mặt rồi xấu hổ kêu lên: “Đáng ghét! Lẽ nào lại ngủ riêng nữa à?”

Đinh Tuấn Kiệt không nhận ra ẩn ý cả Tiểu Nê, anh thật thà trả lời: “Đương nhiên rồi, đây là phòng của anh và chị dâu tương lai của em mà.”

Vẻ vui sướng trên mặt Tiểu Nê vụt biến mất, cô xị mặt rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Đinh Tuấn Kiệt, em nói cho anh biết, em là người rất nhỏ mọn, rất hay chấp nhặt đấy. Em không thích kiểu đùa của anh chút nào. Em chính thức tuyên bố em giận thật đấy! Anh mau dỗ em đi!”

Tiểu Nê vẫn còn tính trẻ con, trước đây cô cũng thường hay cảnh báo người khác về tâm trạng mình như thế. Trước kia chỉ cần cô kêu gào, Tuấn Kiệt liền nhượng bộ rồi tìm cách dỗ dành. Nhưng lúc này anh lại không làm như thế nữa.

Cô không kiên nhẫn đợi lâu hơn nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh thẫn thờ không nói gì: “Anh có nói không? Anh câm rồi à? Em giận thật đấy!”

Vẫn không có phản ứng gì.

Một lát sau, Đinh Tuấn Kiệt mới ngẩn đầu rồi khẽ nói bốn chữ.

Lúc này, Lâm Tiểu Nê giống như ở đỉnh cao hạnh phúc bỗng ngã nhào xuống vực thẳm hun hút vậy.

Sắc mặt tái xám của Tiểu Nê khiến Tuấn Kiệt sợ hết hồn. Anh vội đứng dậy lay lay Tiểu Nê đang đứng đờ đẫn như một khúc gỗ: “Tiểu Nê à, em làm sao thế? Em nói đi, đừng làm anh sợ nữa!” Tiểu nê vẫn đờ ra, không nói, không động đậy, Tuấn Kiệt sợ toát mồ hôi nhưng anh không biết phải làm gì lúc này.

Phải ba mươi phút sau, Tiểu Nê mới định thần lại một chút, cô tát một cái như trời giáng vào má Tuấn Kiệt.

“Anh là đồ tồi!” Cô gằn giọng, nhìn anh căm thù rồi bước tới giường dùng hết sức kéo chiếc chăn ra. Trên ga giường là vệt máu đỏ tươi – tượng trưng cho sự trinh trắng gìn giữ hai mươi năm của người con gái.

Đột nhiên anh nhận ra, anh sợ vệt trinh kia biết bao!

Sau đó Tiểu Nê lại phủ chiếc chăn lên trên rồi lạnh lùng bỏ đi. Trong phòng chỉ còn lại Tuấn Kiệt đang thẫn thờ không biết phải làm gì.

Lúc Tiểu Nê kéo chiếc chăn phủ lên vệt máu kia, trông cô rất thản nhiên.

Lúc này Đinh Tuấn Kiệt đã hoàn toàn không còn phản ứng gì nữa, trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bốn chữ anh nói với Tiểu Nê lúc nãy là: Anh đã có vợ.

Chương 2

LẦN ĐẦU GẶP GỠ

Khi Tuấn Kiệt nói anh đã có vợ, Tiểu Nê tát anh một cái rồi đau đớn bỏ đi.

Tuấn Kiệt đuổi theo cô, anh nhốt mình trong phòng. Anh băn khoăn không biết tối qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, rồi lại nhìn vào vệt máu đỏ đáng sợ kia, đầu óc anh mụ mẫm không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vết máu trên tấm drap trải giường giờ đã khô lại. Với người không từng trải, nhìn thấy vết tích này cũng sẽ biết tối qua đã có chuyện ân ái ở đây.

Thế còn vợ mình thì sao đây? Có vợ ở nơi quê nhà, cô vợ tảo tần một mình chăm sóc ông nội thì sao đây? Anh phải làm gì để báo đáp cho cô ấy? Dùng tấm drap dính máu kia chăng?

Anh muốn khóc mà không khóc được, gục đầu dưới cánh tay giống như nhiều năm trước anh từng gục đầu vào long vợ. Làm như thế anh cảm thấy an toàn, có thể tránh được mọi khổ nạn. Trước mặt anh hiện ra hình ảnh vợ ngồi bên bờ song ở quê nhà với một đống quần áo chất cao như núi, an


Polaroid