Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Hồng Hạnh Thổn Thức – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 7.5.00/10/334 lượt.

g, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nó lấy chiếc bánh cô giáo vừa cho mời ông ăn. Nó còn nói thêm bánh này ngon lắm, rồi lại ưỡn bụng ra khoe có ý cháu đã ăn rồi, còn ăn rất no là đằng khác.

Người ông đã tin lời cháu, bắt đầu nhai móm mém, Đinh Tuấn Kiệt ngồi bên nhìn ông ăn, luôn mồm hỏi ông ăn có ngon không.

Tối đó Đinh Tuấn Kiệt bị đói cả đêm. Bấy giờ nó mới bốn tuổi, trong ký ức đó là lần đầu tiên nó nói dối.

Vào cuối thập kỷ 70 ấy, nhà nào trong thị trấn có thể ăn được một bữa no là đã tốt lắm ròi. NGười ông muốn che mắt hàng xóm, Đinh Tuấn Kiệt còn nhớ ông luôn bảo minh đem củi và cỏ khô vào bếp đốt, sau đó nhìn khỏi từ trong bếp nhà mình bay ra ý nói với hàng xóm là nhà chúng tôi vẫn còn cái ăn.

Thực ra khi đó, một trận thiên tai đã cướp đi hai trụ cột chính trong nhà họ Đinh, chỉ còn một già một trẻ, gia cảnh đã đến bước đường cùng.

Về sau hàng xóm đều thương cảm hai ông cháu, nhà nào có miếng ăn cũng mang cho họ. Ông Đinh lúc đầu còn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy đứa cháu nhỏ thân thể giầy còm khô đét và ánh mắt thèm thuồng mới mềm lòng, dù sao Tuấn Kiệt vẫn còn là một đứa trẻ.

Người trong thôn khi đó còn rất chất phác nhân hậu.

Mà người tốt bụng nhất chính là cô giáo trẻ ấy, cô thường xuyên mua trứng gà rồi luộc chính đem cho Đinh Tuấn Kiệt – đứa trẻ ưu phiền thường ngồi bên rìa đường ăn.

Đinh Tuấn Kiệt vội vàng nói cảm ơn chị rồi cầm quả trứng chạy như bay về nhà.

Những năm sau này, người giáo viên trẻ ấy mỗi lần nhớ đến cảnh tượng khi đó lại không kìm được nước mắt. Một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, mà sao trên khuôn mặt thơ ngây đó đã đầy vẻ tuyệt vọng như thế, có lẽ chính sự trái ngược mâu thuẫn này đã kích thích lòng hiếu kỳ trong cô, cô quyết định tìm hiểu đến cùng. Cảnh cô tận mắt chứng kiến đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.

Trong căn nhà cũ nát tối tăm, bữa cơm được dọn ra. Đứa cháu trai thì nói nó ăn no lắm rồi, có một chị ở bên ngoài đã cho nó ăn, còn cụ già trên giường thì hiền từ nói ăn từ hôm qua vẫn còn ở trong bụng đây này, chưa đói. Hai ông cháu đùn đẩy cho nhau, nhất định không ai chịu ăn quả trứng đó.

Chỉ có thế thôi, một quả trứng gà.

Đứa trẻ đang tuổi lớn, cần có đầy đủ dinh dưỡng, người ông nhất định không ăn để dành cho cháu. Người ông đi lại khó nhọc, sức khỏe kém, cần có đầy đủ dinh dưỡng để duy trì sức khỏe, đứa cháu không nỡ ăn để nhường cho ông. Cuối cùng không ai chịu ai, hai ông cháu chia quả trứng ra cùng ăn, một người ăn lòng đỏ, một người ăn lòng trắng, rồi mỗi người uống một bát nước to. Lấy nước cho ông rửa tay xong đứa bé đỡ ông nằm xuống và đắp chăn cho ông. Nó co quắp nằm vào một góc giường rồi ngủ thiếp đi.

Trong nhà hai ông cháu vừa ăn xong một bữa ” đại tiệc”, đứa cháu dựa vào ông để nghe kể chuyện vẻ mặt rất mãn nguyện. Không ai hay biết lúc đó một cô gái mới 20 tuổi , là giáo viên tiểu học đang đứng ngoài cửa mặt đầm đìa nước mắt. Lần đâu tiên cô tận mắt chứng kiến một cảnh tượng thương tâm như vậy.

Hai ông cháu thật đáng thương! CHính giờ khắc đó cô đã quyết định nhận nuôi Đinh Tuấn Kiệt và chăm sóc ông cụ.

Cô giáo vừa tròn 20 tuổi đó chính là Lý Gia Nam. Khi đó cô đâu nghĩ quyết định này làm thay đổi cả cuộc đời mình. Lý Gia Nam sinh ra trong một gia đình cán bộ, bố là huyện trưởng, từ nhỏ bốn anh chị em trong nhà đã được sống trong cảnh sung túc, chưa hề biết đói rét. Gia Nam là con út. Cô vừa tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp, được cử đến dạy ở trường tiểu học của thị trấn này. Bản tính hiền lành nhân hậu, nên cô được mọi người trong thị trấn này quý mến.

Vì thế khi nghe cô em gái nhỏ nhất nhà – Gia Nam đột nhiên có ý định nhận nuôi một đứa trẻ mồ cô, anh hai cô ngây người ra, nhất quyết không đồng tình, tối ngày bảo các anh các chị em khác thay nhau đến khuyên nhủ, phân giải cho cô thấy lẽ thiệt hơn, bởi nhận nuôi một đứa trẻ khôn lớn thành người không phải là một việc đơn giản, với một cô gái trẻ chưa biết hôn như Gia Nam thì càng khó khăn hơn, giống như bắc thang lên trời vậy.

” Nó lại khôngphải là con đẻ của tao, dựa vào cái gì mà bảo tao phải nuôi nó!” Cuối cùng ông bố nổi trận lôi đình quát to.

Gia Nam cương quyết ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa, đúng lúc ánh nắng vừa dọi thẳng vào mặt, cô quay đầu lại tỏ vẻ khinh thường rồi nói với cha: ” Nó cũng không phải là người thân của con, nhưng con vẫn quyết định nhận nuôi nó! Còn nữa, con mong bố hãy nhớ đến địa vị của mình là gì. Con cầu mong một ngày nào đấy, nếu bố nhìn thấy một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ đang nhìn bố với ánh mắt tuyệt vọng, bố sẽ nói với nó: Ta là huyện trưởng, ta chính là cha cháu…” Gia Nam nói chưa dứt câu, ông bố đã đóng sầm cửa lại, đồng thời nói vọng ra: “Tự mày muốn từ lão già này, lão già này không có loại con như mày!” Giọng ông rất to át cả tiếng khóc của bà mẹ.

Sau đó Gia Nam bỏ đi khỏi nhà trong sự dị nghị của hàng xóm. Trong lòng cô ý thức rõ một điều, kể từ thời khắc đó mình đã cắt đứt quan hệ với gia đình chỉ vì một đứa trẻ mồ côi.

Khi đó Gia Nam không hề đắn đo suy nghĩ liệu mình làm như vậy vì một đứa trẻ mồ côi có đáng không. Cô chỉ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t