Duck hunt
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215020

Bình chọn: 9.5.00/10/1502 lượt.

ng Nghiêu, còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, mũi của hai người vì vậy chạm vào nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, chỉ còn lại khoảng cách của đôi lông mày.

Ba mươi giây sau.

Cũng không biết là ai chủ động.

Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, dịu dàng như nước trằn trọc, mô tả đường nét của từng cánh môi.

Nam Cung Nghiêu vốn chỉ muốn lướt nhẹ thôi, nhưng cái hôn bất ngờ này khiến cho anh không thể ngừng lại, hoàn toàn chìm trong cơn say, càng hôn càng sâu, càng hôn càng nhiệt tình, lấy tất cả những áp lực của tình cảm hoàn toàn đặt trên cái hôn này.

Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô, dây dưa với cô, một mùi rượu nồng nhiệt ở trên lưỡi giao nhau, tê liệt dây thần kinh.

Nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động, làm cho Uất Noãn Tâm chút khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Đầu lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, cơ thể cũng chặt chẽ triền miên, hai bên hận không thể đem đối phương nhập vào trong bản thân.

Một ngọn lửa dục vọng ở trong cơ thể của Nam Cung Nghiêu hừng hực thiêu đốt, tay bắt đầu không yên phận, dọc theo bắp đùi luồng vào trong áo của Uất Noãn Tâm, nhanh chóng cởi bỏ áo nhỏ, quăng qua một bên, không có gì ngăn chặn mà bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc, làm cho cô run lên không ngừng.

Giống như một con tôm bị luộc chính, cong người lên, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.

Nam Cung Nghiêu từ từ đặt cô xuống đất, một tay chống lên, để không đè đau cô. Hai người với tư thế mập mờ nam trên nữ dưới, tiếp tục hôn nhau.

“Ưm………….nhẹ, nhẹ chút……….”Bởi vì anh không chế không được lực, xoa nắn nơi đẫy đà của cô, Uất Noãn Tâm cảm thấy hơi đau, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác kỳ diệu.

Nghe thấy tiếng rên rỉ từ chối lại như đón chào, Nam Cung Nghiêu cảm thấy bản thân muốn bùng nổ. Ánh trăng chiếu xuống cơ thể cô, làn da trắng nõn không tì vết của cô lộ ra trong không khí, đẹp như một khối ngọc vậy.

Một đôi thỏ ngọc mặc dù không phải rất lớn, nhưng đầy đặn, hiện lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, lộ ra sự cám dỗ của một thiếu nữ.

Thị giác đã nhận được một sự cám dỗ cực lớn, thần kinh “bùng bùng” nổ vang, cơ thể của Nam Cung Nghiêu gần như sôi trào lên, cả người hưng phấn đến muốn nổ tung, ngọn lửa nóng bỏng cháy trong đôi mắt.

Tay chạy thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng trên quần nhỏ, vuốt ve nơi mềm mại cách quần nhỏ một lớp của cô, một cảm giác tê dại đánh thẳng vào người Uất Noãn Tâm, cô cảm thấy ở bên dưới rất nóng, giống như bị lửa đốt vậy, cơ thể cũng rất trống rộng. “Nam Cung Nghiêu………..em……….em…………”

Anh cười rất xấu xa.

“Em sao nào?”

“Em………….em không biết nữa.” Cô lắc đầu liên tục, sắp phát điên lên………..

Ngón tay của anh ma sát cô, dịu dàng dụ dỗ. “Đem bản thân giao cho anh, được không?”

Anh biết cô say rồi, nhưng anh rất tỉnh ráo, làm như vậy rất bỉ ổi, nói không chừng sẽ hối hận. Nhưng, anh thực sự muốn cô muốn rất lâu rồi, anh không cách nào tiếp tục nhịn nữa, muốn một phen xé rách hết nội y của cô.

Không khí càng ngày càng cháy bỏng………

Anh như con thú động dục, còn cô giống như một con thỏ trắng đáng thương nằm run rẩy dưới người anh, trêu chọc khiến cho anh hận không thể một ngụm nuốt trọn.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động ở trên bàn đột ngột đổ chuông.

Nam Cung Nghiêu rủa thầm, cầm lấy di động tính quang nó ra xa, nhưng tên hiển thị trên màn hình lại khiến anh sững người. Cả người như đông cứng như một tảng băng, từ đầu lạnh đến chân.

Anh nhìn ánh mắt bởi vì dục vọng mà mơ màng của Uất Noãn Tâm, lại nhìn về phía di động, cuối cùng khó khăn lựa chọn một trong hai người.

Ngắt điện thoại, ôm Uất Noãn Tâm dậy, chầm chậm đặt trên giường, đắp chăn, hôn lên trán cô. “Ngủ đi!”

Cô nắm lấy tay anh, đáng thương nhìn anh chăm chăm. “Anh muốn………..đi đâu? Em là sai điều gì phải không, chọc anh không vui sao? Xin lỗi, em…………”

“Không có! Em ngủ trước đi, tôi sẽ mau chóng quay lại.”

“Nhưng mà………..”

Anh đẩy tay cô ra, đầu cũng không quay lại đi đến quầy bar, cầm điện thoại gọi lại. “Có chuyện gì sao?”

Chương 192 : quyễn 4 : Xem như chưa từng xảy ra

“Nam Cung Nghiêu! Anh dám ngắt điện thoại của em, thật quá đáng mà! Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nha! Anh đang bận rộn với cô nào đó phải không? Em quấy rầy anh sao?” Người ở đầu dây bên kia, giọng điệu như đang nói giỡn, nhưng vẫn lộ ra vẻ không vui.

“Không có!” Nam Cung Nghiêu thở dài. Thực ra, cuộc điện thoại này đến rất không đúng lúc. Nhưng đối tượng là người đó, anh không thể tức giận.

“Anh đến Paris rồi, tại sao không gọi điện thoại cho em hử?”

“Điều đó không cần thiết.”

“Là không cần thiết, hay cố ý tránh né em hả? Anh còn mua một tòa lâu đài đúng không? Tặng cho người phụ nữ kia phải không?”

“…………Không phải!” Nam Cung Nghiêu im lặng.

Uất Noãn Tâm từ xa xa nhìn thấy anh đứng dưới bóng trăng, đoán ra được cuộc điện thoại này là ai gọi đến. Chỉ có người đó, mới khiến anh lộ ra thái độ vui vẻ lại có chút mất mát kia! Tựa như có một cây kim đâm vào tim, rất muốn khóc………..

Cô không biết