80s toys - Atari. I still have
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214765

Bình chọn: 8.5.00/10/1476 lượt.

hìn thấy tất cả. Đại thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân, còn hơn cả tam tiểu thư. Bà không chắc chắn, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu!

Đút xong thuốc, Nam Cung Nghiêu vẫn ở bên giường chăm sóc Uất Noãn Tâm. Mặc dù bác sĩ nói cô không sao, nhưng anh vẫn không yên tâm. Quá lo lắng, cho nên đã quên luôn Nam Cung Vũ Nhi, ngay cả bản thân cũng không để ý đến.

Nhìn bàn tay lớn nhỏ, khuôn mặt hốc hác, trong lòng anh tràn đầy áy náy và thương xót. Thực ra anh rất muốn đối xữ tốt với cô, nhưng người tổn thương cô, làm cho cô đau khổ, lại là anh, anh đã hoàn toàn không biết phải làm sao với cô nữa.

Đau lòng, lại bất lực. Có lúc bản thân nghĩ, buông cô ra mới tốt cho cô. Nhưng, anh không nỡ buông tay, thực sự không nỡ.

Vừa nghĩ đến cuộc sống sau này không còn có sự xuất hiện của cô, cô không còn ‘phiền’ anh, không còn nhìn thấy những hành động đáng yêu của cô, liền cảm thấy như đột ngột bị cắt đi một khúc xương, đau đớn đến nghẹt thở.

Anh vuốt ve má của cô, một lần lại một lần nhẹ nhàng thì thầm. “Xin lỗi…… đã tổn thương em……. thực sự xin lỗi…………”

Hà quản gia bước nhẹ vào phòng, mặc dù không muốn quấy rầy, nhưng vẫn không thể không báo. “Đại thiếu gia, tam thiểu thư mời câu qua đó!”

Chương 201 : quyễn 4 : Ngủ cùng với em!

Nam Cung Nghiêu do dự vài giây, để Hà quản gia chăm sóc Uất Noãn Tâm, còn bản thân thì đi đến phòng của Nam Cung Vũ Nhi. Trong phòng chỉ để lại một cây đèn tường, Nam Cung Vũ Nhi chờ mong nhìn ra cửa. Anh vừa vào, cặp mắt lập tức sáng lên. “Anh đến rồi!”

“Sao còn chưa ngủ?”

“Bên ngoài đang có sấm, rất đáng sợ, em không ngủ được!”

“Để anh bảo Hà quản gia ngủ với em!”

“Không cần! Em chỉ muốn anh ở bên.” Nam Cung Vũ Nhi quả quyết kéo tay của anh, sợ anh rời khỏi.

“Tìm được Noãn Tâm chưa? Không sao chứ?”

“Không, đang sốt nhẹ!”

“Vậy thì tốt………..” Nam Cung Vũ Nhi giả vờ thở nhẹ ra. “Nếu không có gì đáng ngại, anh cũng không cần lo lắng, tối nay có thể ở đây với em rồi.” Cô vỗ bên giường. “Em cũng mệt rồi, nằm ở bên cạnh em đi!”

Nam Cung Nghiêu khẽ thở dài, biết rõ tính cô, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ, thực sự đã không còn sức dây dưa với cô, đành phải lên giường.

Cô lập tức ngã vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, quyến luyến nói: “Ưm…… lâu rồi chưa cảm thấy an tâm này……….. thật quen thuộc…….. còn nhớ lúc nhỏ, mỗi đêm anh đều ôm em ngủ như vậy. Ngày hôm sau thức dậy, cánh tay tê rần, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận.”

Không thấy anh trả lời, Nam Cung Vũ Nhi ngẩng đầu, nhìn anh lòng không yên, không vui vẻ mếu miệng: “Anh không phải vẫn còn lo lắng cho Noãn Tâm chứ?”

“Không có!”

Anh càng chối bỏ, cô càng khẳng định suy đoán của mình. Nhưng cô không muốn vạch trần, như vậy có vẻ lòng độ lượng của mình quá ít, cũng làm cho anh càng nghĩ đến Uất Noãn Tâm.

“Um……….. Em hơi mệt……….. muốn ngủ……….. anh phải ngoan ngoãn làm gối cho em, không cho phép bỏ chạy đó!” Cô hai ba lần nhận được cái gật đầu của anh, mới giả vờ yên tâm nhắm mắt lại, trong lòng lại có một cảm giác không vui.

Nam Cung Nghiêu giống như trước vậy, nhẹ nhàng vỗ vai của Nam Cung Vũ Nhi, dỗ cô ngủ, lòng lại bay đến chỗ Uất Noãn Tâm.

Mặc dù có Hà quản gia chăm sóc, anh rất yên tâm, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô, tự tay chăm sóc cô. Không thể tận mắt nhìn thấy cô, trong lòng cứ có cảm giác trống trải, không yên tâm.

Một bên là Vũ Nhi, một bên là cô. Cục diện trước mắt, càng ngày càng làm cho anh khó xử.

Nam Cung Vũ Nhi ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy, mắt mơ màng thì thào. “Em muốn uống nước…….. Um……. Nam Cung Nghiêu……….. em muốn uống nước……….”

Cô mò sang phía bên phải, nhưng chỉ mò thấy một cái gối, lập tức tỉnh dậy. Anh đi đâu rồi? Không lẽ lại chạy đi chăm sóc cho Uất Noãn Tâm rồi?

Đi ra khỏi phòng, rón rén đi đến cửa phòng của Uất Noãn Tâm. Nhìn qua khe cửa, thấy Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên gường cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt chăm chú nhìn cô ấy, rất đau lòng.

Trong mắt cô lộ ra một tia sáng bén nhọn, ngón tay siết chặt nắm tay ở cửa.

Lúc trước, anh chỉ có lúc cô bệnh mới có ánh mắt lo lắng như vậy thôi! Bây giờ lại vì một người khác………..

Nam Cung Vũ Nhi không thể không thừa nhận chính mình lúc này vô cùng ganh tỵ, lửa ghen hậm hự chỉ muốn đốt cháy cô ấy thành tro bụi.

Cô không cách nào chấp nhận được Nam Cung Nghiêu quan tâm mình giống quan tâm một người con gái khác, thậm chí còn, mang quan tâm của cô chuyển dời sang cho Uất Noãn Tâm, mà hoàn toàn bỏ rơi chính mình.

Từ nhỏ, cô đã khẳng định điều này, anh là của một mình cô!

Thậm chí một chút một ít, cũng không bằng lòng chia sẻ cho người khác, càng đừng nói là cướp đi anh.

Cô không muốn tổn thương Uất Noãn Tâm, nhưng nếu cô ta lại ép cô, cô không chắc chắn bản thân sẽ làm ra những chuyện gì đâu!

………..

Ngày hôm sau. Uất Noãn Tâm tỉnh lại, quay đầu lại, thì nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đang ngồi canh ở bên giường của mình.

Anh, ngồi canh cô cả đêm sao?

Sau vụ bắt cóc ở Paris, anh cũng ở bên cô như vậy, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, có chút cảm động.

Nam Cung Nghiêu bị tiếng động nhỏ làm tỉnh dậy, nhìn thấy Uất Noãn Tâm nhìn mình, mớ