Duck hunt
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214653

Bình chọn: 10.00/10/1465 lượt.

y trên đường đến đây bị cửa kẹp trúng, hay bị thiên thạch rơi trúng đầu, thật bất bình thường?”

“Uất Noãn Tâm, em cũng hùa theo tên bại não này, khôg nhìn ra cậu ta đang giả vờ sao?”

“Em….” Cô không ngu, tất nhiên nhìn ra Ngũ Liên có phần hơi quá đáng, nhưng nấm đấm lúc nãy của quả thật anh quá hung bạo. Anh ra tay trước, nên người sai là anh! “Cho dù như thế nào, đánh người là anh không đúng!”

“Người anh đánh là anh ta!” Nam Cung Nghiêu nói thêm một câu. “Thấy một lần, đánh một lần!”

“Noãn Tâm, em xem, anh ta thực bạo lực, anh đang gặp nguy hiểm…..”

“Mau chóng cút về hành tinh bại não của cậu đi, đừng ở đây làm chướng mắt!”

Uất Noãn Tâm không còn sức để giằng co với hai tên tổ tông này, lặng lẽ đổ nước thuốc ra, thoa thuốc cho Ngũ Liên.

“Ui da…. đau… đau… nhẹ chút… ưm… chính là chỗ đó… đúng… a….” Tiếng rên rỉ mập mờ, cộng thêm giọng nói từ tính của anh, khỏi cần nói có bao nhiêu mất hồn, làm cho người khác không có những suy nghĩ sai lệch cũng khó!”

Đầu của Uất Noãn Tâm dựng lên, có chút xấu hổ, Nam Cung Nghiêu gào thẳng vào mặt. “Câm miệng!”

Chương 210 : quyễn 4 : Cuộc chiến giữa hai người đàn ông (2)

Dằn vặt hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc hai người đàn ông đấu võ mồm, Uất Noãn Tâm cuối cùng cũng giúp Ngũ Liên xử lý xong miệng vết thương, lau khô mồ hôi. “Anh nghỉ ngơi sớm đi!”

“Ừ… tôi muốn em ở bên tôi….” Ngũ Liên làm nũng, giống như một con mèo nhỏ cọ qua cọ lại.

“Không được!” Nam Cung Nghiêu lập tức phản ứng gay gắt mà từ chối thẳng, siết chặt nắm tay đến nỗi phát ra tiếng “răng rắc”. “Hôm nay cậu muốn chết phải không?”

Uất Noãn Tâm vốn không định đồng ý, nhưng Nam Cung Nghiêu gào thét như vậy, suy nghĩ trong đầu liền thay đổi trong chớp mắt, cẩn thận đỡ Ngũ Liên dậy. “Chậm một chút…”

“Ưm… Noãn Tâm, em tốt với tôi nhất đó!” Ngũ Liên hả hê giơ thẳng ngón giữa về phía Nam Cung Nghiêu, làm anh tức giận đến nỗi muốn hất tung cái bàn.

“Em muốn ở thì ở cho đã đi!” Gào thét tông cửa bỏ đi.

“Nam Cung…” Uất Noãn Tâm muốn đuổi theo anh, Ngũ Liên lại ngã về phía người cô, hoàn toàn trong trạng thái liễu yếu đào tơ. “Ây da da…. đầu tôi choáng quá choáng quá à…..”

Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải đỡ Ngũ Liên lên giường, giúp anh đắp xong chăn, định rời khỏi. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, phản đối. “Tôi bị thương vì em, em nỡ lòng nào tàn nhẫn bỏ đi hả? Lỡ như thực sự bị chấn động não, không có em bên cạnh, lúc cầu cứu không có ai, tôi chết chắc đó…”

“Đừng có giả vờ nữa, làm gì nghiêm trọng đến vậy!”

Anh ôm lấy ngực mình, vẻ mặt uất ức. “Gì chứ, người ta vì em mới bị thương, em còn…”

Uất Noãn Tâm bất đắc dĩ liếc mắt xem thường. “Anh diễn có thể khoa trương hơn nữa không? Nam Cung Nghiêu cũng bị anh đuổi đi rồi, đừng có diễn nữa đi.”

Ngũ Liên lúc này mới thay bộ mặt đáng thương, hăm hở nở nụ cười. “Thì ra em đã sớm nhìn ra rồi, cũng không đến nỗi ngốc! Biết tôi đang diễn kịch mà vẫn hùa theo, chứng tỏ tôi quan trọng hơn anh ta?”

“Tự kỷ!” Uất Noãn Tâm đẩy anh ra, làm cho anh thì thào nhỏ. “Này, đau lắm đó!”

Xem ra lần này không phải giả vờ, Uất Noãn Tâm vội rút tay lại, thở dài. “Là anh ấy ra tay trước, dù thế nào thì cũng là lỗi của anh ấy. Tôi chăm sóc anh, cũng là lẽ đương nhiên.”

“Cho nên, em đang thay anh ta ‘chuộc tội’ sao?” Trên mặt anh tuy đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng.

“Không phải như vậy! Chúng ta là bạn bè, bạn bè bị thương, tôi đương nhiên sẽ lo lắng.”

“Như vậy còn nghe được!” Nếu như cô dám trả lời ‘phải’, anh nhất định sẽ rút gân cô.

“Cũng không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tôi muốn em ở bên tôi…”

“Đừng giở tính trẻ con nữa!”

“Tôi không có giở tính, tôi thực sự hy vọng em ở bên tôi.” Ánh mắt của Ngũ Liên ít khi nghiêm túc, ánh mắt sáng rực, tràn ngập mong chờ, làm cho Uất Noãn Tâm khó có thể từ chối. Đành phải nhắc một cái ghế, ngồi canh anh ngủ, trong lòng lại nghĩ đến Nam Cung Nghiêu.

Ngũ Liên biết lòng của cô không ở nơi mình, nhưng có thể ở cạnh anh, đã quá đủ rồi, anh tạm thời không mong gì hơn.

Chỉ cần trong tim cô có một chỗ nhỏ dành cho anh, cũng đã đủ rồi, anh sẽ từ từ khiến tim cô hoàn toàn chỉ có một mình anh.

Hai tiếng trôi qua.

Uất Noãn Tâm nhìn đồng hồ, một giờ, Nam Cung Nghiêu không biết đã về nhà hay chưa.

Mặc dù hôm nay là anh vô cớ gây sự, nhưng cô cũng có chỗ không đúng, cũng nên nói lời xin lỗi với anh.

Nhìn thấy Ngũ Liên đã ngủ say, cô từ từ rút tay mình ra, kéo chăn lại giúp anh, rón rén tời khỏi.

Sau khi đóng cửa lại, Ngũ Liên mở trừng hai mắc, lộ ra vẻ thất vọng.

Uất Noãn Tâm quay về nhà, định mở đèn, thì trong màn bòng tối đột nhiên phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng.

“Không ở cạnh tên bại não kia cả đêm sao?”

Cô giống như một con mèo nhỏ hoảng sợ, bị dọa nhảy dựng lên, ôm ngực, hoảng hồn chưa hoàn hồn lại. “Sao anh lại ở đây? Làm hết hồn!”

Anh “hừ” một tiêng.

“Tên bại não kia chết chưa?”

“Anh đừng có mở miệng ra là bại não này bại não nọ được không? Nói chuyện phải khó nghe đến vậy sao?”

“Anh không đánh chết tên kia đã nhân từ lắm rồi! Em là vợ anh, vậy mà lại ở cùng một người đàn ông khác. Uất Noãn Tâm, em có