Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213700

Bình chọn: 9.5.00/10/1370 lượt.

ông có sức nói lại, cú đá vừa nãy rất mạnh, gần như lấy hết nửa cái mạng của anh. Nếu là người khác, anh đã làm thịt cô ta từ lâu rồi.

Cơn giận còn sót lại của Uất Noãn Tâm chưa nguôi hẳn, nhưng thấy anh đau như vậy, cũng biết rõ cú đá lúc nãy của mình có hơi mạnh một chút. Nhưng ai kêu anh say rượu rồi vô thức xâm phạm cô, nếu còn lần nữa, cô vẫn đá y như vậy, có thể còn ác hơn.

Nhìn thấy anh đau đến trán đầy mồ hôi, Uất Noãn Tâm cuối cùng cũng không đành lòng, đi vào phòng tắm lấy khăn. Lúc quay trở ra, thấy Nam Cung Nghiêu say khướt, ánh mắt mơ màng, vẫn không yên thì thào điều gì đó. Dường như rất khó chịu, co giật từng đợt một. Muốn nói, lại nói không được.

“Ưm…………khó chịu……………khó chịu quá……………”

Cô quở trách: “Biết khó chịu còn uống nhiều đến vậy, tự làm tự chịu, đáng đời………”

“Không uống…………..thì có thể làm gì………….trái tim, rất đau……..” Anh một lát rồi lại một lát, đấm thật mạnh vào trong ngực mình, đau đến nổi khuôn mặt nhăn lại, đau khổ thì thào.

“Tại sao lại đổi xữ với anh như vậy…………..anh biết lỗi của mình rồi…………..anh biết mình sai rồi…………anh vẫn cố gắng bù đắp mà…………..chuyện gì anh cũng đồng ý…………….làm vì em…………….em không thể cho anh thêm một cơ hội, để anh bù đắp cho em sao?”

“Anh rất mệt mỏi, rất đau khổ, cầu xin em…………….xin em đó……………đừng giày vò anh nữa, được không? Anh chỉ cần một cơ hội thôi!”

Anh gắt gao nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hoe, nhíu chặt lại thành một đường, giống như sự sống và cái chết của mình đều nằm trong tay cô, yếu ớt như một tấm thủy tỉnh dễ vỡ.

Anh mong chờ sự tha thứ của cô, mong chờ cô có thể cho anh một cơ hội, Uất Noãn Tâm đều hiểu hết, nhưng việc đã đến nước này, không phải một mình cô có thể quyết định được.

Không phải ai làm sai rồi muốn bù đắp, làm có thể bù đắp được. Một khi đã tạo thành vết thương, suốt đời sẽ để lại sẹo, không thể nào chữa khỏi được.

Cô cười khổ đẩy tay anh ra.

Trong lòng càng hiểu rõ hơn, từ sáu năm trước, định mệnh đã an bài hai người họ không thể ở bên nhau nữa rồi…………..

Chương 288 : quyễn 6 : Có chết cũng phải ly hôn

Sáng sớm hôm sau Nam Cung Nghiêu bị cơn đau đầu giày vò tỉnh dậy, mở mắt ra một hồi lâu mới biết mình đang ở nơi nào, cho đến khi nhìn thấy trên bàn học là hình chụp chung của Uất Noãn Tâm và Uất Thiên Hạo.

Chính anh cũng có hơi ngạc nhiên, sau khi say rượu lại chạy thẳng đến đây, anh chỉ muốn mượn rượu quên đi cô thôi mà! Trong đáy lòng, lại không thể từ bỏ cô như vậy sao?

Anh cố chống người ngồi dậy, đi đến phòng khách, thấy Uất Noãn Tâm đang dọn bữa sáng ra bàn, dáng người mảnh mái của cô chìm trong ánh nắng sớm, xinh đẹp hão huyền, không phải là thật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Anh rất muốn ôm cô thật chặt, không để cô rời xa.

“Dậy rồi sao.”

“Ừm………….sau anh lại ở đây?”

“Nửa đêm hôm qua anh điên cuồng nhấn chuông cửa, vừa mở cửa ra, nhìn thấy anh say khướt ngã ở trước cửa. Nghĩ anh không thể lái xe được, nên cho anh ở lại đây một đêm.” Cô nói chuyện rất bình thản, giống như nói chuyện với một người xa lạ. “Nửa đêm còn quấy nhiễu người khác, sau này đừng làm vậy nữa.”

“Anh xin lỗi, khi anh uống say………………anh có nói gì không?”

“Điều nên nói, không nên nói, cũng nói hết rồi, anh muốn hỏi điều gì?” Cô quay đầu lại, vui vẻ liếc nhìn anh.

Nam Cung Nghiêu nghẹn lời trong chốc lát, cứ cảm thấy mỗi câu hôm nay cô nói đều đang châm chọc, anh nghe mà cảm thấy khó chịu.

Uất Noãn Tâm đương nhiên cũng biết, nhưng cô cố ý đó. Tối hôm qua nhìn thấy anh đau khổ, cô cũng khó chịu cả đêm. Hạ quyết tâm, không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhất định phải nhanh chóng chặt đứt dây rối, nếu không hai người đều bị giày vò đến bị thươg tích đầy mình, đau đớn đến chết.

Cho nên, cô vẫn luôn cố gắng lạnh nhạt với anh. Có lẽ anh không chịu nổi thái độ này của cô, sẽ buông tay cũng nên.

Nam Cung Nghiêu không nói thêm lời nào, làm vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn ăn sáng.

Vừa ăn được một chút, Uất Noãn Tâm đem đơn xin ly hôn để ở trước mặt anh. “Ký đi, cứ kéo dài như vậy ai cũng không tốt.”

Anh ngừng ăn, nhíu chặt lông mày lại, không vui ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô, lời vàng ý ngọc. “Anh đã nói rồi, anh không ly hôn.”

“Anh không cảm thấy mình như vậy rất mất tự trọng sao?” Cô hít vào, buộc chính mình phải nói những lời khó nghe nhất. “Giống y như một con chó ghẻ không có liêm sỉ, bám díu không buông. Anh không thấy phiền phức, nhưng tôi thấy rất phiền! Mau ký đi, chết sớm đầu thai sớm.”

Trong mắt Nam Cung Nghiêu lóe lên một ánh sáng sắc bén, tức giận đến nỗi trên cổ đã nổi đầy gân xanh. Trong lòng giận giữ như sóng biển nổi cuồn cuộn, cả người nổi đầy lửa giận, lại không biết nên trút ra như thế nào. Nghiến răng, nói một cách tàn nhẫn: “Em nhất định phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu này sao?”

“Nếu không tôi phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu gì? Cầu xin tôi cũng cầu xin rồi, nói cũng đã nói rồi, nhưng những lời khuyên bảo dễ nghe lại chẳng có tác dụng gì với anh! Dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, tôi cũng không muốn trở nên khó coi như vậy, chính anh ép tôi! Nếu như anh cứ kéo dài như vậy, có