Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213633

Bình chọn: 9.00/10/1363 lượt.

lại giữ cô lại, trong ánh mắt đều bị đốt cháy bằng tức giận. “Tại sao em lừa anh? Tại sao hả?”

Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với mình bằng giọng điệu cộc cằn đến vậy, mặt Uất Noãn Tâm bị dọa đến xanh lè, cả người run sợ. “Anh đang nói gì? Em, em không có lừa anh……….”

“Còn nói không có! Tối hôm qua em ở đâu hả? Đến khách sạn thuê phòng với Nam Cung Nghiêu sao?” Anh mở vi tính, trên màn hình chiếu cảnh một nam một nữ, dưới ánh đèn lờ mờ tối. Ngũ Liên nghiến răng nghiến lợi. “Em mở to mắt ra nhìn đi, đây là ai!”

Trên màn hình rõ ràng chính là ảnh chụp lén bọn họ ở khách sạn vào tối hôm qua!

Uất Noãn Tâm như bị sét đánh ngang tai, hai mắt kinh ngạc trừng lớn, hoảng sợ nói không nên lời. Sao anh lại biết được? Không lẽ Nam Cung Nghiêu cố ý sắp đặt hãm hại cô, sau đó đưa cho Ngũ Liên sao?

Cả người cô hốt hoảng, nói năng lộn xộn. “Sao……….sao………….lại như vậy………..”

“Cho nên, em thừa nhận rồi sao? Nếu như không lấy chứng cứ để ở trước mặt em, em còn muốn gạt tôi đến lúc nào!” Ngũ Liên cười nhạo, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa chưa vỡ mạch máu. “Tôi nhìn không ra, thì ra em là con người dối trá vậy!Tôi tin em như vậy, sao em có thể ở sau lưng tôi làm những chuyện này chứ!”

“Anh nghe em giải thích, không phải như những gì này anh thấy đâu……….” Uất Noãn Tâm giữ chặt lấy tay anh, giải tích hết những chuyện xảy ra tối hôm qua.

Lông mày của Ngũ Liên nhíu càng ngày càng chặt, đẩy cô ra. “Làm sao tôi có thể tin, em không lừa tôi.”

“Em có thể thề! Những điều em nói là thật……” Uất Noãn Tâm sắp bật khóc.”Anh tin em một lần nữa thôi, xin anh………….tin em một lần nữa có được không? Em có thể thề.”

Khóe mắt của Ngũ Liên cũng đỏ lên, quay mặt đi không nhìn cô, hít một hơi thật sâu.”Cho dù là thật, em cũng không thể làm vậy. Em đã hứa với tôi, một khi gặp phải bất kỳ vấn đề khó khăn nào, em sẽ tìm tôi bàn bạc, mà không phải…….”Nhìn thấy cảnh cả người cô đều trần trụi, anh tức đến muốn giết người.

Nước mắt men theo hai má của cô rơi xuống, cô lắc đầu bạt mạng. “Xin lỗi anh,em sai rồi, em đã sai thật rồi, xin lỗi anh………….xin lỗi anh………xin anh tha thứ cho em, em không dám như vậy nữa đâu………”

“Em đi đi, tôi bây giờ không muốn nhiều lời với em về bất cứ điều gì.”

“Ngũ Liên…………”

Anh gào thét. “Tôi kêu em đi đi!”

Chương 293 : quyễn 6 : Anh không biết tình yêu là gì

Đêm đó…Ngũ Liên hùng hổ xông vào trong tập đoàn Hoàn Cầu. Hướng Vi nhìn thấy vẻ mặt anh khiến người ta phải sợ hãi, không chớp mặt xông thẳng đến văn phòng tổng tài,định giữ anh lại. “Tổng tài đang có việc bận, không thể tiếp khách, Ngũ thiếu, Ngũ thiếu…….”

“Cô cút ra cho tôi!” Ngũ Liên đẩy cô ra xa, đẩy thẳng cửa đi vào, nghiến răng nghiến lợi mà nói. “Anh muốn bị đánh ở đây, hay ra ngoài hả?”

“Tổng tài, Ngũ thiếu anh ấy…….”

Nam Cung Nghiêu đã sớm đoán được anh sẽ đến gây chuyện, bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, rồi bảo Hướng vi đi ra ngoài.

“Cậu vẫn giống y như trước, thôi lỗ lại không lễ phép.”

“Mắc mớ gì đến anh, chưa đến lượt anh dạy bảo bổn thiếu đâu!” Gây xanh trên cổ Ngũ Liên đập thình thịch rất ghê gớm, chẳng muốn nói lời vô nghĩa với anh, xông thẳng lên nắm lấy áo của Nam Cung Nghiêu, đấm một đấm vào mặt anh.

Nam Cung Nghiêu bị một đấm nghiêm trọng đó đánh lùi về sau vài bước, lau sạch máu trên miệng, cười nhạo. “Mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đồ vô dụng!”

“Mày muốn chết mà!” Ngũ Liên giận dữ, quật anh ngã xuống đất, một đấm rồi lại một đấm, nện vào mặt anh, máu mũi máu miệng chảy ra, mặt mũi bầm dập.

Nhưng Nam Cung Nghiêu không hề đánh trả, ngược lại chỉ cười nhạo, dường như đang trong im lặng mà chế giễu anh.

“Tại sao mày không đánh trả? Mày đứng dậy đánh trả như một người đàn ông đi!”Ngũ Liên xốc lấy cổ áo của anh gào rít điên cuồng. “Giả vờ ngoan ngoãn gì chứ!”

Nam Cung Nghiêu từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói, ánh mắt hết sức khinh miệt coi thường, giống như chẳng thèm để ý đến anh, càng làm cho tinh thần của Ngũ Liên tăng thêm đau đớn.

Anh mất hết sức, hai mắt đỏi hoe hỏi ép anh. “Tại sao mày phải làm vậy với cô ấy hả? Tại sao lại làm cô ấy đau khổ chứ! Mày ngay cả cầm thú cũng không bằng!”

Cho dù trên mặt là máu me, hai mắt cũng sưng phù lên, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn nở nụ cười như cũ, chẳng thèm để ý đến mà nói: “Là do cô ấy tự nguyện, tao không ép cô ấy…..”

“Nhưng mày uy hiếp cô ấy!”

“Đó không được gọi là uy hiếp, mà chỉ là một cuộc giao dịch. Hoặc tao có thể hiểu,cô ấy vẫn còn vươn chút tình xưa với tao, nhớ nhung giường của tao, nên mới có thể chủ động cởi quần áo ở trước mặt tao…….”

Lại đấm một đấm, Ngũ Liên tức giận. “Mày câm miệng cho tao”

“Tao đã từng nói, tao sẽ không ly hôn, chết cũng không từ bỏ.” Trong ánh mắt toát ra một sự sắc bén. “Tao yêu cô ấy, cô ấy là của tao!”

“Chiếm giữ, giam cầm, dùng thủ đoạn chiếm đoạt, đây là thứ mày gọi là tình yêu sao? Mày vốn không biết tình yêu là gì, nếu như mày yêu cô ấy, mày nên để cô ấy tự do,khiến cô ấy hạnh phúc!”

“Tao đương nhiên hy vọng cô ấy hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó, phải do tao mang lại! Những người khác, nằm mơ đi!”

“M


The Soda Pop