
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3213143
Bình chọn: 9.00/10/1314 lượt.
từ lâu, cuối cùng cũng chảy xuống, một giọt rơi xuống dưới chân cô, ẩm ướt mà ấm nóng.
………
Ngày hôm sau.
Tại sân bay.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những cửa sổ bằng thủy tinh chiếu xuống nền của sảnh sân bay, làm cho nền đá cẩm thạch sạch sẽ sáng bóng. Loa phát thanh không ngừng thông báo hành trình của các chuyến bay, còn hành khách thì vội vã xách hành lý đi vào.
Mỗi khi thấy những cảnh như thế này, Uất Noãn Tâm thường có chút than thở, bởi vì cô biết, những hành khách đang vội vã xách hành lý đi, đều mang trong mình một câu chuyện.
Có người mang trong người một ước mơ ra nước ngoài du học, tìm công việc….
Hay đến một thành phố khác với người thân của mình, hoặc gặp người yêu……..
Cũng có thể là du lịch hoặc thám hiểm……..
Còn cô, lại là người thê thảm nhất, kẻ đào ngũ bỏ trốn vì tình yêu.
Rời xa sáu năm, khi cô quay trở lại Đài Loan, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ rời xa nơi này nữa. Có thể thoát khỏi Nam Cung Nghiêu, xây dựng một gia đình hạnh phúc bên Ngũ Liên, nhưng quay đầu lại, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Cho dù cô có cố gắng như thế nào, có tranh đấu như thế nào, đến cuối cùng cũng không thể ngăn cản được sự trêu đùa của số phận.
Thất bại thê thảm.
Uất Thiên Hạo chán nản nhìn xung quanh, “ma ma, chuyến bay đi Hà Lan không phải cất cánh lúc sáu giờ sao? Tại sao bây giờ vẫn còn chưa bay vậy?”
“Xảy ra chút sự cố, phải lùi chuyến bay lại hai giờ. Chúng ta đợi thêm chút, không sau đâu!”
Cô trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, mỗi một phút đều rất sốt ruột. Cô sợ, cô sợ Nam Cung Nghiêu sẽ xuất hiện một cách đột ngột.
Cô hiểu rõ thế lực của anh, bản thân mình không thể nào trốn thoát được, nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, cho dù nhiều một ngày cũng được.
Cơn ác mộng này, chèn ép đến mức làm cho cô thở không nổi. Nếu không chạy trốn, cô sợ cô sẽ chết ở đây mất.
Cuối cùng cũng nghe thấy loa phát thanh vang lên thông báo làm thủ tục, Uất Noãn Tâm dắt Uất Thiên Hạo, bước chân vội vã, giống như đang trốn tránh một trận dịch đáng sợ vậy.
Máy bay sắp cất cánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lặng lẽ nói một câu xin lỗi với Ngũ Liên! Chính cô không thể làm được những gì mình đã hứa, đã làm anh đau khổ. Cô không hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ cho cô, chỉ mong anh đừng oán hận cô như vậy.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng tài của Hoàn Cầu.
Nam Cung Nghiêu biết được tin Uất Noãn Tâm làm thủ tục xuất cảnh, trong lòng anh cất lên một tiếng cười giễu đối với sự ngây thơ của cô.
Cô cho rằng, đến Hà Lan là có thể chạy thoát sao?
Thật buồn cười!
Mỗi hành động của cô, đều trong tầm quan sát của anh, ở trong lòng bàn tay của anh, cô có thể chạy thoát được, bởi vì anh muốn mượn cơ hội này thoát khỏi sự luẩn quẩn của một số người, tận hưởng ‘thế giới hai người’ với cô.
Uất Noãn Tâm, em chạy không thoát đâu, em mãi mãi cũng đừng mong thoát khỏi tôi!
…………
Ban đêm, Nam Cung Nghiêu giải quyết xong mọi chuyện ở công ty, về nhà thu xếp hành lý. Vừa sắp xếp xong, Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên xông thẳng vào, vừa thấy anh xách hành lý định bỏ, vội vàng kéo anh lại. “Anh muốn đi đâu hả?”
Anh chỉ thốt ra ba chữ đơn giản, “đi công tác!” Không muốn giải thích quá nhiều.
“Anh lại muốn đi tìm Uất Noãn Tâm sao? Cô ta vừa đi, anh lại giống như con chó bám theo đuôi cô ta sao? Hay là, hai người đã có tính toán từ trước rồi…………. anh ra nước ngoài chỉ vì muốn vụng trộm với cô ta hả?”
Nam Cung Nghiêu nhận ra được một sự khác lạ, lông mày nhíu lên. “Em theo dõi cô ấy sao?”
Nam Cung Vũ Nhi không trốn tránh vấn đề này, giành lấy hành lý của anh. “Em không cho anh đi! Không cho!”
“Vũ Nhi, em buông ra, đừng có quậy!” Nam Cung Nghiêu không muốn làm cô bị thương, nhưng cô tranh giành giống như một kẻ điên, anh đành phải ra tay ngăn cô lại. Cuối cùng cô đứng không vững, lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã quỵ xuống đất, không thể tin được mở to hai mắt, vô cùng đau khổ.
“Anh đẩy em sao? Anh lại vì cô ta mà đẩy em sao?” Cô gào thét thật to, “Nam Cung Nghiêu! Anh không thể đối xử với em như vậy.”
Anh không hề cố ý làm vậy!
Anh muốn đỡ cô dậy, nhưng cảm thấy mình ngay cả tư cách đó cũng không có. Người bây giờ anh sợ phải đối mặt nhất, chính là cô.
“Vũ Nhi, rốt cuộc anh phải nói như thế nào em mới hiểu đây, anh không yêu em! Anh bây giờ chỉ có tình cảm anh em với em mà thôi, anh không muốn chúng ta kéo dài như thế này nữa.”
Chương 329 : Bỏ trốn
“Níu kéo sao?” Anh lại nói ra những chữ nào sao? Nam Cung Vũ Nhi hỏi bằng giọng run rẩy, “ở bên cạnh em, làm cho anh đau khổ đến vậy sao?”
“Không phải đau khổ! Chỉ là anh không thể cho em những gì em muốn, anh không muốn kéo em vào.”
“Do anh không muốn kéo em vào, hay là anh sợ em kéo anh vào hả?” Nam Cung Vũ Nhi ngàn lần không ngờ đến, mình đã bỏ ra sáu năm trời, nhưng cũng không thể níu kéo lại được một chút nào trái tim của một người đàn ông. Cô đã cố gắng hết sức mình, nhưng trong giây phút Uất Noãn Tâm ở về Đài Loan kia, mọi thứ đều trở thành con số không.
Cái cảm giác này, rất thất vọng, mọi ảo tưởng đều vỡ tan, bản thân đã tốn rất nhiều công sức, trả