
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212834
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
bọn họ, cô muốn trốn cũng trốn không thoát. Một điệu nhảy chấm dứt, cô vội bỏ chạy, Nam Cung Nghiêu lại túm cô lại, đi đến trước mặt Ngũ Liên, “cậu có ngại đổi bạn nhảy với tôi không?”
Ngũ Liên không trả lời, ánh mắt đang giằng co với anh.
Sắc mặt Hứa Linh Lung trắng bệch, cô ấy, cô ấy không phải Uất Noãn Tâm sao? Lúc trước cô từng thấy qua trên tivi. Cô cho rằng cô ấy sẽ không trở về nữa, nhưng vừa đính hôn ngày thứ hai lại xuất hiện, cô ấy muốn cướp Ngũ Liên sao?
Cô cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cô.
“Nam Cung Nghiêu……..” Uất Noãn Tâm hoảng loạn.
Anh cố ý muốn chơi cô đến chết sao?
Cô vốn không nghĩ sẽ có liên quan gì đến Ngũ Liên nữa, đặc biệt là khi có vợ chưa cưới của anh ở đây, cô không muốn mình vô tình xen vào giữa hai người họ.
Nhưng anh đã quyết định rồi, cô chỉ hy vọng Ngũ Liên sẽ từ chối, đừng để cho Nam Cung Nghiêu đạt được ý muốn…….
Chương 355 : Quyễn 8 : Mối quan hệ tứ giác – P3
Sau khi Ngũ Liên do dự vài giây, rồi khẽ nở nụ cười, “đây chính là niềm vinh hạnh của tôi…” Nói xong, anh cúi người đưa tay về phía Uất Noãn Tâm. “Xin mời!”
Nụ cười của anh làm cô bất chợt có một sự hoảng sợ, một lúc sau mới có chút chần chờ đưa tay ra cho anh, cùng anh đi vào sàn nhảy.
“Liên…” Trong lòng Hứa Linh Lung rất sốt ruột, không bằng lòng chứng kiến cảnh này, Nam Cung Nghiêu ngăn cô lại. “Cô Hứa, tôi có thể mời cô nhảy một bản không?”
Cô đành phải gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo hai người kia, trong lòng thấp thởm không yên. Cô là bạn gái bây giờ của anh, cho nên cô cũng không muốn bạn trai của mình có chút liên quan gì với bạn gái trước, còn ước gì hai người kia cả đời cũng đừng qua lại với nhau. Nhìn thấy bọn họ nhảy cùng nhau, đột nhiên cô rất sợ mất đi anh. Trái tim của anh, vốn dĩ chưa từng thuộc về cô. Cho dù hai người đã đính hôn, cũng không thể hoàn toàn trói buộc anh.
Uất Noãn Tâm cứ cúi nhìn chân của mình, cả người cứng đờ, trái tim giống như bị kiến cắn, lo lắng không yên.
Ngũ Liên vẫn nhìn cô chằm chằm, cười như không cười. “Đã lâu không gặp.”
Cô run rẩy, ngay cả nói cũng nói không nên lời, nhỏ giọng nói chữ “vâng”.
“Em và Nam Cung Nghiêu quay trở lại bên nhau rồi sao?”
“………”
“Anh ta uy hiếp em sao?”
“Không có!”
“Cho nên em bằng lòng ở bên anh ta sao?”
“……… Đúng vậy!”
“Uất Noãn Tâm, em ngẩng đầu lên đi, nhìn vào mắt anh này, nói cho anh biết, có phải em bằng ở bên anh ta không hả?” Ngũ Liên nhìn chằm vào mắt cô, cố ý muốn cô trả lời một cách thành thật, không cho phép cô trốn tránh. “Hay là, anh ta huy hiếp em hử?”
Anh hy vọng cô sẽ trả lời vế sau, hy vọng cô đối xử anh tàn nhẫn như vậy là có nỗi khổ, không phải do cô cố ý. Chỉ cần cô nói phải, cho dù phải liều cái mạng này, anh cũng sẽ cướp cô về.
Nhưng anh thất vọng rồi, Uất Noãn Tâm im lặng thật lâu, cố gắng lấy hết dũng cảm nhìn vào mắt anh, trong lòng thầm mong mau chóng chấm dứt nỗi đau khổ này, nói rất chắc chắn: “Không có! Anh ấy không có uy hiếp em.”
Hô hấp của anh ngưng lại. “Em lừa anh.”
“Em không có lừa anh, em bằng lòng ở bên anh ấy. Nếu không, em cũng không về Đài Loan. Em nhớ em đã từng nói với anh, em rời xa anh, bởi vì em yêu anh ấy, em không cách nào đón nhận anh được, đây chính là toàn bộ sự thật.”
“Nhưng lúc trước em nói với anh, giữa hai người có thù oán mà, những giày vò của anh ta gây nên, đều là giả sao?”
“Những điều đó đều là thật. Lúc đầu, đúng là em rất đau khổ, rơi vào đường cùng. Nhưng cũng chính những chuyện đã qua, mới làm em hiểu rõ. Em chưa từng ngừng yêu anh ấy, trước giờ chưa từng. Nếu em không yêu anh ấy, thì những năm qua em đã đón nhận anh rồi, không cần đợi đến bây giờ.”
Nỗi đau đớn tàn sát dữ dội trong trái tim của Ngũ Liên, anh bị tra tấn tới mặt mày tái mét. “Nhưng em từng nói, em thích anh…… không lẽ cũng là lừa anh sao?”
“Không có! Em rất thích anh. Anh vì em làm rất nhiều chuyện, em rất cảm động. Bất kỳ người phụ nữ nào có tấm lòng lương thiện, cũng sẽ bị anh làm cảm động. Nhưng, thích và yêu không giống nhau! Em có thích anh hơn nữa, cũng không thể vì anh mà từ bỏ Nam Cung Nghiêu.”
“Nếu đã như vậy………… Tại sao em còn đồng ý kết hôn với anh.”
“Lúc đó em còn chưa hiểu rõ lòng mình, cho đến khi mặc áo cưới, em mới hiểu ra, rốt cuộc mình muốn cái gì. Ngũ Liên à, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng quấn lấy nhau nữa, được không anh?”
“…….” Câu nói đó của cô, làm cho Ngũ Liên bỗng cảm thấy mình rất buồn cười, cũng rất đáng thương. Người tàn nhẫn vứt bỏ anh đã không còn quan tâm đến anh, còn hy vọng anh đừng quấn lấy nhau nữa, anh còn cần gì phải nhớ mãi không quên, từ đầu đến cuối chỉ khiến mình chìm ngập trong tình yêu, trở thành một kẻ đi xin xỏ sao?
Uất Noãn Tâm không nỡ nhìn thấy anh đau khổ, nên chuyển đề tài khác. “Nghe nói anh đính hôn rồi, chúc mừng anh nhé! Vợ chưa cưới của anh rất đẹp, rất ưa nhìn, còn được dạy dỗ rất kỹ, rất xứng với anh.”
Anh cười mỉa, “Linh Lung đúng là một người con gái không giống như em.”
Cô nghe được trong lời nói của anh có mang theo sự châm chọc, cho nên ngay lúc đó cô cũng khôn g biết trả lời như thế nào. Sau một hồi, cô m