
ch này vô duyên thế không biết
-Anh nói ai ngu ngốc?
-Tôi nói cô
Nó căm tức liếc hắn
-Anh…_ nó tức nghẹn họng
-Không phải sao? Chẳng đứa con gái nào ngu ngốc vào trường nam sinh_ hắn cười nửa miệng, trêu tức nó
Nó giận bặm chặt môi, hắn nói đúng thật, cũng tại bộ đồng phục chết tiệt!
Thấy nó không gì phản bác, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười
-Không ai mượn anh nói, ngậm mồm dùm_ nó chẳng vừa
-Xin lỗi tôi không có mồm, chỉ có miệng_ hắn nói một cách lạnh nhạt càng làm nó thêm tức
-Cún phải có mồm, chẳng lẽ anh không có_ nó nói với vẻ ngây thơ vô (số) tội
Hắn hiểu hàm ý trong lời nói của nó, mắt liền bắn ra tia lạnh giá
-Cô nói tôi là cún?
Tuy trong lòng sớm đã run sợ, nhưng nó vẫn ngoan cường, Bảo Nghi, mày không thể sợ tên này được, không được !
-Tôi có nói à? Oh xin lỗi, tính tôi ngay chẳng chỉ nói sự thật thôi_ nó lại chớp chớp đôi mắt với vẻ ngây thơ làm hắn tức lồng lộn
-Cô…được lắm_ cuối cùng hắn cũng phải chịu thua, con nhỏ này mồm mép ghê thật
Nó đắc chí, cười nửa miệng, ánh mắt đầy trêu tức hắn
Phía bàn trên, anh và cậu sớm đã nhịn cười đến nội thương, chỉ cần nhìn đôi vai cực lực run rẩy cũng đủ biết.
Hắn tức giận, giận cá chém thớt, tặng mỗi người một cú vào đầu, dám trêu tao?
Anh và cậu khóc không ra nước nước, có làm gì đâu? Chỉ cười thôi mà!
Dù cười bên ngoài, nhưng bên trong anh và cậu lòng đầy nghi hoặc, trước nay chưa giờ hắn nói chuyện với con gái, trừ chị Di và người kia mà thôi. Nhưng từ khi người kia bỏ đi hắn lại càng khắc nghiệt, lãnh khốc hơn. Vậy mà bây giờ hắn lại nói chuyện với nó, mà hắn chính là người nói trước, kì tích, thực kì tích a!
Chương 5: Chương Ăn Cơm Với Bảo Bối
Ra chơi
-Bảo Nghi, ăn chung với mình đi_ nam sinh 1
-Không, đừng ăn của nó. Ăn của mình này_ nam sinh 2
-Của mình_ nam sinh 3
-Mình này_ nam sinh 4
…..
Khóe miệng nó giật giật, thật muốn trốn khỏi cái trường quái quỉ này ngay lập tức, mãi mãi không bao giờ trở lại
-Này bọn mày tránh xa Bảo Nghi một chút đi_ cậu thấy tình hình này thực chướng mắt, đứng dậy làm bảo vệ cho nó, đảo mắt băng hàn nhìn bọn nam sinh
Nó cảm kích nhìn cậu
Bọn nam sinh run sợ, luyến tiếc nhìn nó, thật không giờ cậu – một trong ba Vương tử lại đứng ra giúp nó, haizz xem ra nữ thần lọt vào tầm ngấm của cậu rồi, hix…tiếc quá…! Dù thế, nhưng trong ánh mắt bọn nam sinh vẫn còn vẻ thèm khát, thèm thuồng
-Cảm ơn bạn nha_ nó cười tươi nhìn cứu tinh của mình
-Không…không có gì_ cậu đỏ mặt ngượng ngùng, quái lạ, Quân Bảo, sao mày lại đỏ mặt chứ, trước giờ chưa từng có chuyện này
-Nghi không mang cơm theo sao?
-Hihi sáng tôi đi gấp quá nên quên mang theo_ nó cười ngượng gãi đầu
-Vậy ăn cùng Bảo đi, hộp cơm của Bảo to lắm_ cậu thân thiện chìa hộp cơm của mình trước mặt nó
-Vậy được không?
-Được
Cậu và nó cùng nhau ăn cơm trông rất vui vẻ, rất thân thiết, người vui nhất chính là cậu, ngàn năm mới có cơ hội ăn cùng bảo bối, hihi thích quá !
-Nghi quen với Thiên Ân hay sao?_ cậu rất hiếu kì về mối quan hệ của nó và hắn
-Ai thèm quen với tên tảng băng đó chứ, chỉ là !@#$%^&*_ nó kể tất tần tật cho cậu nghe
Cậu nghe xong không thể không cười, bảo bối này quả thực rất thú vị, xem ra Thiên Ân à, mày có đối thủ rồi, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !
Chỉ tội nghiệp hắn, hắt xì không ngừng, khốn kiếp đứa nào nói xấu ta !
Chương 6: Chương Giọng Hát Ngọt Ngào
Ăn trưa với cậu xong, nó bước ra ngoài tham quan ngôi trường, quả rất rất là to a, chỉ sợ hôm nay không xem hết a.
Phòng nào cũng thật to, thật lớn, vô cùng lộng lẫy, không biết ai xây ngôi trường này nhỉ, chắc chắn là một người rất giàu có a
Chưa bước đến phòng nhạc nó đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương, làm lòng người say theo tiếng nhạc, ai, là ai đang đánh đàn?
Nó bước nhanh đến phòng nhạc, ngây người nhìn anh đánh đàn, những ngón tay trắng nõn, thon dài múa trên phím đàn, hình ảnh này thật đẹp, cứ như đang nhìn một vị thần đánh đàn, vô cùng hư ảo, nó bị cuốn theo nhịn không được cất giọng hát
If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They’ll take us where we want to go
Hold me now
Touch me now
I don’t want to live without you
Nothing’s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I’ll never ask for more than your love
Nothing’s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The would might change my whole life through but
Nothing’s gonna change my love for you
If the road ahead is not so easy
Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I’ll be there for you if you should need me
You don’t have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I’ll help you see forever too
Hold me now
Touch me now
I don’t want to live without you
Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào làm lòng người say mê, anh dù đ