Disneyland 1972 Love the old s
Hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất

Hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328313

Bình chọn: 9.5.00/10/831 lượt.

như là trời sập đến nơi? Lúc từ chối anh, em đã nói thế nào, không phải là sẽ cố gắng, sẽ không hối hận à? Không phải đã nói là không có được cũng không sao ư? Nhìn em bây giờ thành ra bộ dạng gì đi. Con gái mà uống nhiều như thế, em cố tình tự ngược đãi bản thân hả?” Nghĩ đến việc cô sa sút tinh thần, Si Hạ không kiên nhẫn nổi nữa. Anh không phải Ôn Hành Viễn, mười năm đối với anh mà nói là một con số không tưởng, còn chưa đến mười tháng, anh đã không đứng yên được rồi.

Dường như Tạ Viễn Đằng tỉnh táo lại trong phút chốc, ra sức gạt tay anh, rời khỏi vòng tay anh, đè tay phải lên ngực, nghẹn ngào nói: “Em không đủ kiên cường, đây đều là giả vờ, anh vừa lòng chưa? Em không chịu được, em rất đau, chỗ này rất đau.” Vừa dứt lời, nước mắt cô lại tràn mi, nhưng vẫn bướng bỉnh gào lên với anh, “Anh là gì của em? Dựa vào cái gì mà quản em? Em yêu thế nào là chuyện của em, anh đừng xen vào việc của người khác, em không cần anh đồng cảm, càng không cần anh thương hại.”

Đồng cảm? Thương hại? Tình cảm của anh được cô lý giải như thế sao? Trong mắt cô, sự quan tâm của anh, chỉ là đồng cảm và thương hại? Cô nhất định phải quên tình cảm của anh như vậy ư?

Trong đôi mắt thâm sâu dâng lên ngọn lửa giận dữ, lồng ngực Si Hạ phập phồng, anh quay đầu đi, cố phóng ánh mắt ra xa, hít sâu mấy hơi, hết sức kìm nén cơn giận.

Một lúc lâu sau, khi anh quay đầu lại, giọng nói trầm thấp vang lên, “Lại đây, anh đưa em về nhà.”

“Anh nghe mà không hiểu sao, em không cần anh thương hại, anh đi đi, tránh xa em ra.” Tạ Viễn Đằng bị sự tỉnh táo của anh chọc tức, như con thú nhỏ bị đả thương, đôi mắt rưng rưng nhìn anh chằm chặp.

Cô không nhớ mình đã tỏ thái độ với anh bao nhiêu lần, cô cố tình làm anh giận để anh bỏ đi, nhưng lần nào anh cũng bình tĩnh hóa giải sự xa cách lạnh lùng của cô. Đối mặt với một Si Hạ như vậy, Tạ Viễn Đằng sắp không chống đỡ được nữa rồi, cô có thể ác khẩu với anh, nhưng bất luận thế nào cũng không chịu được sự dịu dàng của anh.

Cô thất tình, có lẽ cho tới giờ cô cũng chưa từng yêu, nhưng cô, cô lại khăng khăng từ chối một mối tình khác. Cô không biết tại sao, cũng không muốn biết.

Những đường nét mềm mại của cơ thể cô dường như trở nên cứng ngắc. Si Hạ mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm rơi trên khuôn mặt ảm đạm của cô. Ngay lúc Tạ Viễn Đằng tưởng anh nổi giận, anh lại im lặng xoay người đi.

Nhìn bóng lưng cao ngất của anh đang dần khuất xa, đôi vai cô rũ xuống, có lẽ là bởi rượu, cũng có lẽ là bởi sợi dây thần kinh yếu đuối rụng rời trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn, cô ngồi thụp xuống đất.

Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh của Hàn Nặc và Si Nhan cứ xuất hiện liên tục trong đầu. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, lệ chan hai dòng.

Cô không hiểu, tại sao hai người đàn ông quan trọng trong đời cô đều có liên quan đến Si Nhan, mà sao lại yêu thương cô ấy đến vậy? Tại sao cứ phải là Si Hạ, tại sao lại là anh? Chẳng lẽ cô không cách nào thoát khỏi được bóng dáng kia? Cô muốn cách xa họ, nhưng sao cứ hết lần hết lượt đến trêu tức cô?

Bốn năm trước, Hàn Nặc mang ánh mắt tiều tụy đứng trước mặt cô, “Tạ Viễn Đằng, có thể giúp anh một chuyện không?”

Biết rõ chỉ là cùng anh ta diễn một vở kịch, biết rõ chỉ là cách để Hàn Nặc tiễn đưa tình yêu đã mất, nhưng cô lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, hoàn toàn nhập vai, coi giả thành thật.

“Cám ơn em Viễn Đằng! Xin lỗi!” Si Nhan đi rồi, anh ta uống rất nhiều rượu, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cô, giọng nói lạnh lùng cất lời cảm ơn cô, thêm cả lời xin lỗi.

Cô cười, nụ cười đẹp mà đầy chua xót, “Là em tự nguyên, em thích anh.”

Hàn Nặc ngoảnh mặt đi, cô nghe thấy anh ta thở dài, “Anh không cho em thứ em muốn được đâu, đừng lãng phí thời gian.”

Hai tròng mắt hiện rõ sự đau đớn, giọng nói cô như vụn nát, “Em nói rồi, là em tự nguyện.”

Vì vậy, từ khi đó, cô cẩn thận nâng niu sự kiên nhẫn, có thế nào cũng không chịu lui.

Song, bốn năm sau, đáp án của anh ta vẫn thế, hạnh phúc mà cô ao ước đã bị anh ta đập nát. Cô không hiểu, tại sao anh ta lại yêu Si Nhan như vậy, rốt cuộc mình thua người ta ở điểm nào?

Hơn một ngàn ngày cứ lặng lẽ trôi qua, nhẫn nại dài lâu, chờ đợi lâu dài, kiên cường như Tạ Viễn Đằng cũng đến ngày biết mệt mỏi. Ngay cả thân xác anh ta mà còn không chiếm được, huống hồ là trái tim. Cô muốn được ở bên người đàn ông mình yêu, nhưng anh ta, lại không muốn cho. Trừ việc buông tay, cô không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài tình yêu, cô muốn giữ lại lòng tự trọng của mình.

Hoa nở, rồi sẽ tàn; người đến, cũng phải đi. Tình yêu đơn phương này của cô, đã định là không có kết quả.

Đối với tình yêu ngang trái này, rốt cuộc thì ai phạm sai lầm? Có lẽ không ai sai cả, chỉ là, khi đó, họ còn quá trẻ, mà lúc này, họ vẫn quá cố chấp.

Yêu một người vô cùng đơn giản, chỉ cần dựa vào việc gặp gỡ, nhưng muốn tiếp tục đoạn đường thương yêu, cần đến sự nỗ lực của cả hai người, mà cô thì lại chỉ đơn độc hăng hái chiến đấu. Khi cô rời khỏi vòng tay Hàn Nặc, khi họ mỉm cười với nhau rồi bước đi, mối dây dưa giữa họ đã vĩnh viễn hết rồi.

Tất cả đã kết thúc như vậy, như thể còn chư