
hay không cũng không quan trọng, chú hai phải thấy được Si Hạ có tầm quan trọng thế nào với Thiên Dụ mới là điểm chính.” Thấy Hàn Thiên Dụ định nói, anh ta cướp lời: “Nếu như bốn năm trước không xảy ra chuyện gì, và chú có ý nghĩ như vậy, thì có lẽ tôi còn đồng ý giúp chú. Dù sao cũng là người nhà, có khi tình thân đúng là cái không thể ném đi nổi. Có điều, bây giờ, căn bản là không thể. Cục trưởng Si là ai, chắc chú cũng biết. Trải qua chuyện đó, anh ta có thể leo lên chức cục trưởng chỉ trong thời gian ngắn, dựa vào quan hệ là không thể, chỉ có năng lực và mánh khóe mà thôi, quan trọng nhất là tác phong cẩn thận, luôn luôn làm hết trách nhiệm mà lại không nể tình riêng. Ngay cả Ôn Hành Viễn cũng không chèo kéo được anh ta, chú không ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể đấy chứ? Huống hồ, chỉ bằng một bài báo thế này, chú cho rằng Ôn Hành Viễn sẽ chia tay Nhan Nhan? Còn Nhan Nhan sẽ trở lại bên cạnh tôi?”
Anh ta cười, có chút buồn bã. Trong phút chốc, anh ta cũng muốn biết, trong lòng Si Nhan, anh ta có vị trí như thế nào, so với Ôn Hành Viễn thì anh ta có vị trí nhỏ hơn không. Nhưng, khi Si Nhan nói với anh ta, Ôn Hành Viễn là người cuối cùng của cô, anh ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ nực cười này. Họ chỉ là quá khứ của nhau, là quá khứ, không thể trở lại một lần nữa được.
“Không cần biết gì cả, nam chính của vụ lùm xùm này chính là nó.” Hàn Thiên Dụ biến sắc, dường như không còn đủ kiên nhẫn để giải thích, một lúc sau, ông ta lạnh lùng nói: “Đầu tiên là công trình có sự cố, sau đó là vợ chưa cưới “lăng nhăng”, thất bại cả sự nghiệp và tình yêu, chú muốn xem nó sẽ trả lời truyền thông thế nào. Chả nhẽ thành phố lại vẫn giao công trình cho nó?”
Có vẻ suy nghĩ của ông ta rất táo bạo, nhưng không biết kết quả nhận được sẽ thế nào, và ông ta cũng không biết liệu sự phiêu lưu của mình có thể cứu vãn được tình hình hay không.
Hàn Nặc hờ hững nhìn ông ta, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt sắc nhọn. Một lúc sau, anh ta đứng dậy, “Nếu như cạnh tranh bình đẳng, Thiên Dụ có đến năm mươi phần trăm cơ hội. Hôm nay chú làm trò này, chú có tin không, Hoa Đô sẽ khiến chúng ta không thể nào bắt được công trình. Không biết ai có thể nhặt được đây.” Tiếng nói vừa dứt, không đợi Hàn Thiên Dụ nói thêm, anh ta đã đi ra ngoài.
Hàn Thiên Dụ nhìn theo bóng lưng anh ta, nhớ lại ánh mắt sắc lẹm đó bèn thầm đánh giá lại con người này, không khỏi có chút ảo não. Nếu như ông ta không tung chiêu trò này, có lẽ Hàn Nặc thật sự có thể thuận lợi kéo hạng mục này về cho Thiên Dụ, có điều, ông ta không còn cơ hội hối hận rồi.
Tăng Hồng nhìn Hàn Nặc đi ra khỏi phòng Chủ tịch, thấy vẻ mặt ôn hòa mọi khi thay đổi, lại nghe thấy một tiếng – “Bộp.” từ văn phòng truyền ra thì vô cùng kinh ngạc.
Trở lại phòng làm việc, Hàn Nặc liền gọi điện cho Si Nhan, hết hồi chuông mà vẫn không có ai nhấc máy. Anh ta gọi điện thoại nội tuyến, bảo thư ký vào.
“Trình Triệt, gọi điện thoại đến tạp chí này, kêu ông chủ bên đấy yêu cầu tên phóng viên viết bài báo này cho tôi một lời giải thích, tôi cần câu trả lời trước năm giờ.” Ngụ ý là, đừng đợi anh ta ra tay, quý tạp chí nên biết phải xử lý tên phóng viên không biết chừng mực này thế nào.
Trình Triệt nhận lấy quyển tạp chí, đột nhiên nhớ đến lúc tan ca có thấy Tăng Hồng gặp một nhân viên của cơ quan này, vội hỏi: “Hàn tổng, việc này có liên quan đến trợ lý Tăng, anh xem…”
Hàn Nặc nhắm mắt, ngồi trên chiếc ghế rộng, nhìn về phía cô gái có gương mặt búp bê, lãnh đạm cười: “Cô tranh thủ hẹn cậu ta ăn một bữa cơm, khó lắm sao?”
Đầu tiên, Trình Triệt vẫn lơ mơ, rồi lại lập tức hiểu ra, cẩn thận hỏi ngược lại, “Chuyện này coi như là anh dặn dò công việc sao ạ?”
Hàn Nặc điềm tĩnh đan tay đặt trên đùi, nhìn cô và nói: “Giúp cô làm xong chuyện thôi, không liên quan đến công việc.”
Trình Triệt cười cười, thoải mái nói: “Thế thì có gì mà khó ạ, anh trả tiền là được rồi.”
Vẻ tươi cười trên mặt Hàn Nặc thật cứng nhắc, anh ta dời ánh mắt sang chỗ khác. Đối với tình cảm của cô, anh ta đã nhìn thấu, có điều, lúc này, cái anh ta muốn là một cấp dưới trung thành, không phải một người bạn gái.
Sau khi Trình Triệt rời khỏi văn phòng, Hàn Nặc lật quyển tạp chí ra xem lại. Trong ảnh, Si Nhan bị anh ta giam vào vòng tay, khóe mắt cô còn lệ chưa cạn. Trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã, đột nhiên, anh ta cầm quyển tạp chí lên, ném mạnh vào xó tường.
Lúc Hàn Nặc không liên lạc được với Si Nhan, Ôn Phỉ Văn đã từ thành phố S đến bệnh viện, hai bố con nhà họ Ôn đang có một cuộc trò chuyện vô cùng không thoải mái.
“Bố đã từng nói, nếu con lấy nó thì phải cho nó biết rõ đang ở cạnh ai, chuyện này là thế nào đây? Trên tay còn nhẫn đính hôn, thế mà lại ôm một thằng khác. Nhà họ Ôn còn thể diện gì nữa? Hai thằng con trai của bố chưa từng làm chuyện xấu nào, vậy mà nó lại phá lệ?” Gần như quên mất trên đùi con trai còn có vết thương, Ôn Phỉ Văn ném quyển tạp chí lên người Ôn Hành Viễn, lạnh giọng chất vấn.
Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, con ngươi hơi co lại, trong lòng thầm run rẩy. Anh hít sâu, cuối cùng mới nói: “Con tin Tiểu Nh