
chí nam sinh không rõ định hướng giới tính.
Chu Tráng Tráng chỉ một lòng dốc sức tính toán lộ trình cùng chiến lược bố trí cho bữa trưa nay căn bản không có tâm tư nào đi xem sắc đẹp. Dù sao người xưa có nói, ăn no ấm rồi mới có thể nghĩ đến ham muốn, Chu Tráng Tráng hiện bây giờ mắt cụp xuống, đói đến nổi chảy nước miếng ròng ròng lấy đâu tâm tư mà ngắm này nọ.
Vì thế Chu Tráng Tráng đang cúi đầu trầm tư, lúc phục hồi lại tinh thần ngước lên mới phát hiện trước mắt có thêm một đôi chân. Chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận một đôi mắt thoáng hiện lên nét hoang dã, cùng với khóe miệng một bên nhích lên cười như không cười.
Oan gia quả nhiên là đường hẹp, đây không phải là tên con trai vô vị vừa mới giễu cợt nàng ăn bánh bao trong căn tin sao? Hắn khẽ liếc nhìn nàng một cái không để lại dấu vết rồi đối với lớp Chu Tráng Tráng nói: “Tôi chính là huấn luyện viên của các bạn, tên là Thường Hoằng, về sau có thể gọi tôi là huấn luyện viên Thường”.
Thường Hoằng? Thì ra là TV màu ChangHong đây mà (*). Nói thật, Chu Tráng Tráng đối với người này ấn tượng không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng những cô nàng còn lại trong lớp đều giống như lần đầu tiên nhận được giải thưởng, mỗi người đều phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tim đập loạn nhịp, một chút tình xuân bắt đầu nhộn nhạo.
(*) Thường Hoằng (常弘) phiên âm /Chang Hong/ cùng giống cách phát âm của từ (长虹) /Chang Hong/ một nhãn hàng TV nổi tiếng ở Trung Quốc
“Đẹp trai quá àh!” Bạn cùng phòng đứng cạnh Chu Tráng Tráng tâm trạng kích động cả người run rẩy không ngừng lôi kéo tay áo Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng thật không hiểu, đẹp thì có ăn được đâu, còn không bằng cho cô hai cái bánh bao lớn.
Giới thiệu hoàn tất cùng sắp xếp đội ngũ xong liền bắt đầu luyện tập tư thế đứng. Mặt trời vào tháng 9 ở Phương Nam còn chưa thật sự yếu bớt, cả đoàn người phơi nắng mồ hôi rơi như mưa. Trong đó có một nàng nhu nhược biệt hiệu là Lâm muội muội làm bộ chịu không nổi, bàn tay mềm day day thái dương, thân mình mảnh mai lắc qua lắc lại. Thấy Thường Hoằng đi ngang qua bên người, liền nũng nịu kêu lên một tiếng “A, ta sắp ngất rồi”. Thừa dịp hướng tới thân thể Thường Hoằng mà ngã.
Ngay tại thời điểm đó, tất cả các nữ sinh cơ hồ đều nổi giận —— con bà nó, tiểu hồ ly tinh dám dùng kỹ xảo như vậy, cư nhiên còn dám giành ăn đậu hủ của huấn luyện viên trước?
Đương nhiên, trong tất cả các nữ sinh tức giận không có Chu Tráng Tráng, nàng còn đang đắm chìm trong mộng đẹp đến chảy nước miếng, càng nhìn mặt trời càng thấy giống với cái bánh nướng to lớn vàng óng thơm phức.
Mắt thấy Lâm muội muội sắp thực hiện được mục đích, Thường Hoằng thoáng một cái thân mình dời đi không một tiếng động. Bất quá Lâm muội muội cũng không phải kẻ bình thường, ở thời điểm mấu chốt biết cố hết sức cũng không thể đạt được liền chuyển tư thế xoay thân mình ổn định lại, chỉnh một cái quyền tay đánh như Mộc Quế Anh, chân đá như Võ Tắc Thiên, hoàn toàn nhìn không ra yếu đuối.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên giờ phút này còn nhếch khóe môi lên cười chính là TV màu Chang Hong.
Tin tức đồn đại rằng Lâm muội muội từng đoạt giải nhất trận đấu võ thuật quốc gia. Chu Tráng Tráng cảm thấy đại học chính là không giống với trước, nơi nơi đều là ngọa hổ tàng long.
TV màu ChangHong nhìn quét qua mọi người, dùng thanh âm trôi chảy nói: “Nếu còn có bạn học nào cảm thấy sắp ngất xỉu thì hãy làm thành hình chữ đại nằm xuống đất”. (大 – hình người nằm dang tay chân).
Ai cũng không nghĩ ở trước mắt bao người bắt chước theo tư thế chào đón “Làm ơn không cần bởi vì ta là nhành hoa mềm yếu mà thương tiếc” nên tinh thần vạn phần khôi phục nhanh chóng.
Trong số tất cả các học sinh, Chu Tráng Tráng là người thu vùng bụng dưới chặt nhấ, vì quá chặt nên vai vô thức kéo lên phía trước. Thường Hoằng đứng bên cạnh cô sửa chữa: “Không cần phải hóp chặt bụng như thế này.”
Chu Tráng Tráng không nói lời nào, tư thế như cũ.
“Bạn học này, hãy thả lỏng bụng.” Thường Hoằng lại yêu cầu
Chu Tráng Tráng lắc đầu, tỏ vẻ kháng cự.
Thường Hoằng mỉm cười lộ hàm răng trắng: “Bạn đang . . . . . . miệt thị lời của huấn luyện viên sao?”.
Miệt thị huấn luyện viên, tội chết có thể miễn nhưng hình phạt không thể cho qua, Chu Tráng Tráng đầu hàng, rưng rưng đem bụng thả lỏng. Ngay tại thời điểm nàng thả lỏng kia tất cả mọi người đều hiểu được vì sao nàng phải làm tư thế quái dị như vậy —— chỉ nghe một trận tiếng kêu ục ục liên hồi từ trong bụng truyền ra, quả thực thanh âm hỗn tạp này thật chói tai như tiếng ngọc trai to ngọc trai nhỏ rơi xuống tấm bàn ngọc bích.
Cả lớp trầm mặc quỷ dị. .
Chu Tráng Tráng biết mình xong rồi, chuyện mất mặt vừa rồi sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường, bốn năm đại học này sẽ chẳng có tên con trai nào dám để ý đến nàng nữa cho coi. Mà tên đầu sỏ gây nên giờ phút này vẫn nhếch khóe môi lên cười chính là TV màu Chang Hong.
“Giọng nói tốt, thân thể không tồi.” Hắn nói.
Giờ phút này, Chu Tráng Tráng tình nguyện hy sinh mười cái cánh gà để đâm chết hắn.
Thật vất vả mới tới giờ ăn, tất cả nam sinh đói đến nổi ngực dán ra sau lưng, các n