
Hướng dẫn xử lý rác thải
Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211651
Bình chọn: 8.5.00/10/1165 lượt.
ý do, chuyện này không hề đáng buồn. Đáng buồn ở chỗ có người luôn sẵn sàng tin những lý do này.
Dương Thành ngắt cuộc gọi. Sau khi nghe nói hắn không về nhà ăn tết ông Táo, mẹ hắn bắt đầu liên tục gọi điện thoại yêu cầu giải thích. Bà ta là một phụ nữ hà khắc, thiếu giáo dục, không chịu chấp nhận người khác nói không với mình. Bố hắn là một kẻ nhu nhược, không có nguyên tắc, dung túng cho vợ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn phải sống trong sự khống chế của mẹ, từ thứ hai đến chủ nhật mỗi ngày phải mặc quần áo gì đều được bà ta chỉ định. Bất kể là kết quả thi cử hay mặt mũi đầu tóc đều phải đạt yêu cầu của bà ta. Đến tận lúc hắn dậy thì, hắn mới biết phản kháng. Nhưng cuộc chiến khống chế và phản kháng giữa hai mẹ con vẫn kéo dài đến năm hắn học lớp mười hai, mẹ hắn bị ốm không thể khống chế được hắn nữa. Còn bố hắn luôn là người đứng ngoài, chỉ hy vọng ngọn lửa chiến tranh giữa hai mẹ con đừng lan đến người mình, quấy rầy những ngày tháng yên bình được đánh đổi bằng sự nhân nhượng cầu toàn của ông ta.
Từ trước đến nay mẹ hắn chưa bao giờ thích Tư An. Bà ta cho rằng Tư An quá yếu đuối, không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ mà bà ta thích. Người phụ nữ này ngoan cố đến mức có thể chiến thắng bệnh ung thư, mặc dù yếu ớt nhưng lại có ham muốn khống chế rất mạnh, cho rằng con trai cũng nên tìm một phụ nữ mạnh mẽ như mình. Nhưng bà ta không biết con trai đã nhìn thấu bà ta từ lâu, hắn tuyệt đối không cho phép mình rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bố mình.
Khi đó xem ra Tư An là một lựa chọn tốt, là đối tượng cuối cùng còn lại sau những lần thí nghiệm sàng lọc của hắn. Người nhà không yêu thương, trầm lặng, hướng nội, ngoan ngoãn. Nếu Tư An vẫn giữ được những đặc tính này, gia đình hắn sẽ mỹ mãn biết bao! Nhưng Tư An đã thay đổi. Mặc dù vẫn xấu hổ không muốn nói với người khác, trong lòng Dương Thành lại cho rằng Tư An đã bị một gã trai nào đó dụ dỗ. Một người hướng nội, nhát gan, chỉ lúc lên cơn thần kinh mới có một chút chủ kiến thì làm gì có gan lấy hết tiền trong nhà rồi dẫn con gái bỏ đi? Đúng rồi, tại sao cô ta biết nơi hắn giấu thẻ ngân hàng và mật khẩu?
Dương Thành mang ổ cứng máy tính bàn nhà mình và laptop tới một công ty máy tính thuê họ phục hồi dữ liệu. Mặc dù Tư An đã xóa vài thứ nhưng không xóa triệt để, người của công ty máy tính chỉ mất hai tiếng đã khôi phục lại toàn bộ mọi thứ.
Hắn ngồi trong công ty máy tính xem dữ liệu trong ổ cứng và laptop. Ngoài chat chit, xem phim, Tư An không hoạt động nhiều trên mạng. Vấn đề duy nhất tương đối đáng chú ý là gần đây cô ta xem một số tin tức xã hội. Những tin tức này không có điểm gì chung ngoài địa điểm diễn ra đều ở thành phố A.
Hắn lại bắt đầu xem lịch sử trò chuyện của Tư An. Đối tượng trò chuyện của Tư An cũng không có người lạ, chỉ có một số bạn học còn giữ liên lạc. Sau tết Dương lịch, cô ta đột nhiên thường xuyên lên mạng trò chuyện với một số bạn học, đề tài chỉ có một: Lâm Gia Mộc!
Cuối cùng hắn cũng tìm được thứ cần tìm trong nội dung trò chuyện mấy ngày cuối. Một bạn học của Tư An nói Lâm Gia Mộc mở văn phòng tư vấn ở thành phố A, dạo này rất nổi tiếng, rất nhiều sự kiện nóng đều có liên quan với Lâm Gia Mộc…
Bạn học, sở trường các vụ án ly hôn… Tư An đi tìm người này sao?
Dương Thành lưu số điện thoại rồi gọi tới: “A lô! Chào cô, xin hỏi cô có phải Lâm Gia Mộc không?”.
Lâm Gia Mộc đang làm móng tay nhìn hai chữ Dương Thành hiển thị rõ ràng trên màn hình điện thoại nhưng vẫn giả vờ không biết: “Là tôi đây. Xin hỏi anh là ai vậy?”.
“Tôi là chồng của Tư An. Gần đây cô ấy bỏ nhà đi vì một số lý do…”. “Ai cơ?”.
“Tư An”.
“Xin lỗi, tôi đang làm móng tay, giờ phải đổi tay, anh chờ một chút…”.
Cô đổi tay: “Anh nói ai nhỉ?”.
“Bạn học cùng đại học A với cô, Tư An”.
“Trong số bạn học của tôi… A, có phải cô ấy học khoa kinh tế không?Chúng tôi không học cùng khoa”. “Cô ấy học quản trị kinh doanh”.
“À, tôi nhớ rồi. Dạo này tôi và cô ấy không liên lạc với nhau”. “Vậy nếu cô ấy có liên lạc thì cô thông báo cho tôi được không?”. “Được, được… Anh đã hỏi bạn học của cô ấy chưa?”.
“Tôi hỏi rồi, cô là người cuối cùng trong danh bạ”.
“Thật thế à? Tôi đã đổi số rồi mà… Xin lỗi, tôi phải hong tay, không nói chuyện được, tạm biệt!”.
Lâm Gia Mộc dừng điện thoại, biết mình và Dương Thành sớm muộn cũng phải xung đột chính diện.
“Chị Lâm, chị định bao giờ mới sinh con? Con của chị và anh Trịnh chắc chắn sẽ xinh lắm”. Thợ làm móng tay cũng quen biết Lâm Gia Mộc nhiều năm rồi.
“Còn chưa xác định bao giờ sinh”.
“Nếu có ý định thì nên sinh sớm một chút! Chị gái em cũng qua ba mươi tuổi mới tính chuyện sinh con, vất vả lắm!”.
“Cũng chưa biết có nên sinh con không”.
“Chị đừng nói như vậy. Gene di truyền của chị và anh Trịnh đều rất tốt, không sinh con thì tiếc quá. Chị Lâm, chị thích con trai hay con gái?”.
“Con trai”. Thế giới này quá tàn khốc với phụ nữ. Chỉ mới tưởng tượng con gái mình sẽ gặp đủ loại kỳ thị và hoàn cảnh khó khăn mà cô đã muốn nổi điên.
Dương Thành nhìn điện thoại của mình, cười lạnh lùng. Cho dù bây giờ Tư An chưa liên lạc với Lâm Gia Mộc thì cũng