
khéo léo làm thay đổi vẻ đẹp của cậu ấy.
Cậu ấy cười một lúc nói: “Không phải với ai cũng thế, mình chỉ quan tâm đến mỹ nhân và những người thân quen với mình thôi.”
Biểu cảm dịu dàng của Lâm Nguyên Nhất, thêm cả cái danh “Con át chủ bài của đội bóng rổ trường” và “Hot boy” nữa, hoàn toàn có thể được xếp vào hàng người nổi tiếng của trường. Cậu ấy học lớp Hai, lớp của chúng tôi lại không cùng một tầng. Nói thật ra thì, tôi và cậu ấy đến cả việc gật đầu chào nhau cũng không có.
Nếu nói giữa chúng tôi có chuyện gì đó thì chính là lần ở sân bóng, tôi chỉ là nhất thời học đòi nói theo một câu “uống nước của mình này”, Lâm Nguyên Nhất làm nhốn nháo cả một đám người, nhưng lại trực tiếp lấy chai nước trên tay tôi. Cậu ấy thậm chí còn để ý đến vết thương trên tay tôi, không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người trên sân, dán urgo giúp tôi.
“Ở đâu?” Tôi hỏi.
Bị hỏi quá bất ngờ, Lâm Nguyên Nhất không kịp phản ứng lại, có chút ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Mình hỏi, tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu?”
Lâm Nguyên Nhất ngẩn ra một lúc, mở to mắt tỏ vẻ khó tin: “Mình còn tưởng cậu không muốn đi, không phải… Ý mình là, mấy cậu ấy đã đặt trước phòng ở câu lạch bộ Board games (Board games là các trò chơi dạng bày bàn ra để chơi với nhau, kiểu như cờ tỉ phú, cờ cá ngựa, hay sang hơn là các trò như trong truyện Yugi, bài ma thuật, D&D…) chỗ ngã tư” Lâm Nguyên Nhất cúi đầu, nhìn tôi rất nghiêm túc “Hình như trước đây cậu có chút hiểu nhầm mình, sao lần này cậu lại đồng ý lời mời thế?”
“Bởi vì, bởi vì… mình muốn thử xem thế nào”. Tôi nhìn Lâm Nguyên Nhất, hơi ngẩng đầu lên.
Trình Chân càng không muốn tôi lại gần Lâm Nguyên Nhất thì tôi lại càng muốn thử. Trình Chân phản đối tôi đi cùng với Lâm Nguyên Nhất, nhưng bây giờ xem ra, con người Lâm Nguyên Nhất cũng không đến nỗi tệ.
“Hả?” – Lâm Nguyên Nhất có chút ngạc nhiên.
“Thực ra bạn bè của mình rất ít” vẻ mặt tôi như bừng tỉnh, nói một cách hững hờ.
Lúc rời khỏi nhà họ Trình, tôi về sống cùng bố, nhưng không lâu sau đó, bố tôi lại được bổ nhiệm làm kỹ sư trưởng. Công việc của bố tôi ngày càng nhiều, nhiều lúc tôi được nghỉ học, về nhà, bố tôi cũng không có ở nhà. Gạt tàn trên bàn đã đầy đầu mẩu thuốc lá, nhưng tủ lạnh lúc nào cũng trống không.
Cái chết của mẹ tôi là một tổn thất rất lớn đối với bố nhưng bố tôi luôn kiên cường, đắm mình vào công việc. Để không làm ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, cuối cùng, bố tôi chỉ còn cách cho tôi vào học tại trường nội trú hàng đầu.
Học sinh trong trường có thể phân thành hai kiểu, một kiểu là những người học hành đặc biệt giỏi giang, kiểu còn lại là con cháu của những gia đình cực kỳ giàu có. Những bạn nữ nhiều tiền chỉ biết thay quần áo, trang sức liên tục, lúc nào cũng lấy điện thoại cao cấp của mình ra, tạo dáng để chụp hình, còn những bạn nữ ham học thì lúc nào cũng quy củ, phép tắc, mặc đồng phục trường phát cho, ngoài giờ học trên lớp thì đều ôm sách ngồi học trong phòng hoặc trên thư viện. Tôi không thích chụp ảnh “tự sướng”, cũng không thích suốt ngày suốt đêm học bài, tôi là người đứng ở giữa, thuộc kiểu cá biệt.
Tuy ở đấy không có ai có ý định trấn tiền, nhưng cũng không có ai chủ động tiếp cận bạn, không có ai để ý xem bạn có thực sự vui vẻ hay không.
Đúng vậy, không có Trình Chân, đến cả người để tôi cãi nhau cũng không có. Không có người tính cách ngang ngược đấy ở bên cạnh, tuy tự do tự tại, nhưng cũng sẽ rất cô đơn.
Tôi nghĩ tôi luôn là một người yếu đuối, nhưng lại cố gắng giữ vẻ mặt kiên cường.
Địa điểm gặp nhau của hội Lâm Nguyên Nhất là một câu lạc bộ Board games, kinh doanh loại hình chơi bài tây đang rất được ưa thích.
Buổi tụ họp có rất nhiều người tham gia, trai gái đủ cả tập trung phía trước chiếc bàn lớn, ồn ào, náo nhiệt. Lúc tôi và Lâm Nguyên Nhất cùng đến thì trò chơi cũng đã bắt đầu được một lúc.
Lâm Nguyên Nhất vừa bước vào, nói với bạn nữ ngồi trên ghế sô pha, “Tôn Manh Manh, cậu xem ai đến này”.
Tôi đi vào theo Lâm Nguyên Nhất, một bạn nữ lập tức đứng dậy, đứng yên nhìn tôi, mất mấy giây sau, mới mừng rỡ nói: “Lý Vi, đúng là cậu thật rồi!”
Do lâu lắm rồi không gặp nên tôi vẫn còn chút lạ lẫm, tôi vuốt vuốt tóc, gật đầu nói: “Bao năm không gặp, cậu vẫn hoạt bát như ngày xưa”.
Tôn Manh Manh kéo tôi lại gần nhìn kỹ, cười hì hì nói: “Đúng là cậu rồi, hình như có vẻ vui tươi, thoải mái hơn nhiều đấy”.
Tôi nghe rồi chỉ cười cười: “Gặp lại bạn cũ, đương nhiên là phải vui rồi”. Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp có vô số chuyện để nói.
Trong phòng tiếng la hét ầm ĩ, chỉ nghe thấy tiếng người nói những thuật ngữ của trò chơi, cái già mà “giết”, “tránh”, tôi nghe mà không hiểu gì cả.
Tôn Manh Manh nhảy sang ghế bên cạnh, chỉ vào bàn game nói: “Cậu muốn chơi cùng không?”
Tôi nhìn xung quanh từng người lấy bài, chơi rất hăng say, lắc đầu nói: “Cậu chơi đi, mình không biết chơi, xem một lúc đã, hiểu rõ luật chơi rồi tính sau”.
Trò chơi đã bắt đầu được một lúc, có người bị loại, quay ra nhìn Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy, đùa đùa nói: “Ái chà, anh chàng đẹp trai họ Lâm