
ng bắt đầu đau thắt lại, tôi mới dừng lại tại một công viên nhỏ. Tôi thở hổn hển, lúc này mới phát hiện ra túi của mình vẫn để trên bàn ở trong phòng. Trên người tôi không có điện thoại, cũng không có tiền. Con đường xa lạ yên lặng đến ghê người, cảm giác cô đơn và bất lực nhanh chóng vây bủa lấy tôi. Tôi ôm gối ngồi dưới cầu trượt trong công viên, thế giới bị thu lại trong một không gian nhỏ hẹp khiến tôi có cảm giác an toàn.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, tôi giữ nguyên tư thế ấy khiến đôi chân tê cứng. Công viên bé tí, đêm khuya, ít người, bậc thềm cầu thang vắng vẻ, tôi cứ cúi đầu như vậy, bên tai văng vẳng truyền đến tiếng bước chân, lúc đầu rất vội vàng, nhưng sau đó dần dần chậm lại.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày thể thao màu trắng. Tôi chớp chớp mắt, dọc theo đôi chân dài, nhìn lên trên, khuôn mặt ấy càng ngày càng rõ nét hơn.
Chương 05 phần 2
“Chị như thế này thì thật là tệ”.
Tôi ngẩng đầu, gương mặt Trình Chân dưới ánh trăng càng trắng hơn. Cậu ấy nhìn tôi, trầm lặng và chăm chú.
Trong giây lát, tôi có chút ảo giác, hình như lúc này Trình Chân chính là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Sự xuất hiện của Trình Chân, như ánh sáng rực rỡ lúc bình minh, chiếu sáng tâm trạng đang u uất của tôi.
Trình Chân tiến lại gần, đi đến trước mặt tôi, quỳ xuống, nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ ôm tôi, nhưng thứ tôi nhận được là một cái bạt tai.
Mặt tôi nóng ran lên, tôi kìm nén nước mắt nhìn cậu ấy hét lên: “Sao lại đánh chị! Em có vấn đề à?”
Trình Chân nhìn chằm chằm vào cổ tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, không cam lòng: “Lâm Nguyên Nhất tốt như vậy sao, đến mức chị đem cả bản thân ra đánh đổi à!”.
Tôi không thể tin được những gì Trình Chân nói, hoàn toàn bị khí thế của Trình Chân chế ngự, cảm giác nhục nhã mãnh liệt trong phút chốc ập đến, tôi sững người nói: “Trình Chân, em nói vớ vẫn gì thế!”
Trình Chân nheo mắt, chỉ lên cổ tôi nói: “Vết đỏ này là thế nào? Chị có biết mình đang làm gì không hả?”
Tôi theo hướng nhìn của Trình Chân, sờ sờ lên cổ, cảm thấy nhục nhã, hổ thẹn đến mức muốn tìm lỗ nẻ nào đó để chui xuống.
“Không phải như em nghĩ đâu, không có chuyện gì hết, chỉ là Lâm Nguyên Nhất uống say, hôn chị thôi”. Tôi cúi đầu giải thích.
Trình Chân trở nên kích động: “Chị có phải là con gái không thế, anh ta muốn hôn chị, chị không biết đường mà phản kháng lại à?”
Tôi cúi gằm xuống, ngồi co rúm lại trên đất, không nói gì cả, chỉ cúi đầu, để nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống.
“Tình thế lúc ấy, chị căn bản không có cách nào kiểm soát được, Lâm Nguyên Nhất …. Cậu ấy uống say rồi, cậu ấy … cậu ấy… hình như đang rất buồn nên mới …”
“Em đã nói với chị là tránh xa anh ta ra rồi mà, sao không nghe lời em?”. Khuôn mặt Trình Chân tối sầm lại nhìn tôi, sắc mặt rất khó coi.
Tôi khó khăn mở to đôi mắt đang đẫm lệ, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn đến mức không thể ngăn được, cố kiềm chế được buồn bực, kêu lên một tiếng: “Đau, đau quá ….”
Lúc tôi ấn lên ngực, sắc mặt Trình Chân cũng thay đổi, lo lắng ôm lấy tôi, thấp giọng nói: “Sao thế, sao thế? Khó chịu chỗ nào?”. Tay Trình Chân xoa xoa nhẹ lưng tôi.
“Tm đau lắm”. Tôi dựa vào Trình Chân, thở hổn hển: “Em biết rõ chị không phải là loại người ấy mà, sao lại nói chị như thế?”
Trình Chân thở dài, giọng nói dịu lại: “Em xin lỗi, lúc nảy em lo lắng quá, còn tưởng chị ….” giọng nói Trình Chân dừng lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi: “Tiểu Vi, chị phải biết là, em rất lo cho chị”.
Tay Trình Chân dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi. Trong chốc lát, không khí căng thẳng và cả trái tim tôi cũng dịu lại.
“Tiểu tử thối, chỉ biết chọc giận chị thôi”. Tôi trừng mắt với Trình Chân.
Trình Chân đành chịu, lắc đầu: “Vừa thế mà đã mắng người khác rồi, thật là không đáng yêu gì cả!”
Tôi khẽ lầm bầm, cúi đầu nói: “Chị cũng không biết vì sao, trước mặt em chị luôn cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng có lúc, hình như lại hoàn toàn không giống bình thường”.
Mỗi lần ở bên Trình Chân, bất kể hành động hay tâm trạng của tôi, hình như đều tách rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Trình Chân nhìn tôi với ánh mắt trầm lắng, hỏi lại: “Tại sao lại thế? Lẽ nào chị không biết à?”
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trình Chân, chuyển chủ đề hỏi: “Em làm thế nào mà tìm được chị thế?”
“Em gọi điện thoại cho chị thì Tôn Manh Manh nghe máy. Chị ấy nói chị không chào hỏi gì, túi cũng không mang theo, quay về trường rồi. Em nghĩ, tuy đầu óc chị không thông minh gì, nhưng cũng không đến mức hấp tấp như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Vì thế, em mới đi tìm ở gần đây”.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trình Chân, theo phản xạ nói: “Thật là xấu hổ mà, chị như một con cún bị người ta bỏ rơi, khóc lóc thảm thiết, lại còn để em tìm thấy nữa”.
Đôi mắt Trình Chân lại loé lên một tia sáng, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời lúc này. Nhưng miệng lưỡi cậu ấy thì không rộng lượng tí nào: “Lại còn nói nữa! không phải em đã cảnh cáo với chị rồi sao, tránh xa Lâm Nguyên Nhất ra”.
Tôi lập tức phản kháng lại: “Chị từ trước tới giờ chưa từng đến gần cậu ta, chuyện lần này thậ