
i ấy nhất thì người ấy sẽ xuất hiện bên cạnh bạn, người ấy sẽ mắng bạn ngu ngốc hay ngờ nghệch, nhưng những lời nói độc ác ấy, từ đầu đến cuối tất cả đều là vì muốn tốt cho bạn.
Trong lòng tôi nhất thời có cảm giác kỳ lạ. Tôi có chút mơ hồ không rõ, tại sao Trình Chân lại tức giận như vậy? Lẽ nào là vì tôi?
Trình Chân định kéo tôi đi, nhưng toàn thân tôi đã cứng đờ, bất động đứng nguyên tại chỗ. Cậu ấy quay lại, nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trình Chân, cậu ấy đứng chắn trước ánh 7áng, mạnh mẽ, rắn rỏi, tôi nhìn không rõ biểu cảm của cậu ấy. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên ngực, tim tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được, đập loạn lên. Tôi thầm hỏi bản thân: “Liệu đây có phải là rung động không?”.
Tôi cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Trình Chân, để mặc cho cậu ấy kéo tay tôi đi.
Đi ra khỏi phòng y tế, Trình Chân bỏ tay tôi ra. Tôi biết cậu ấy đang tức giận, quay đầu chân thành nói với cậu ấy: “Chị không cố ý đến gần Lâm Nguyên Nhất, vả lại cậu ấy cũng không phải là người xấu”.
Trình Chân như một quả bóng bị xịt hơi, chỉ đứng như vậy, không nói gì, khí thế thúc bách người khác lúc nãy cũng không còn. Cậu ấy không để ý gì đến tôi, quay mặt đi mất.
Mãi đến khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện thành phố, cậu ấy vẫn lạnh lùng với tôi. May mà kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Trình Chân nói: “Buổi chiều em còn phải đi học, em đưa chị về trường trước”.
“Em bỏ học để đến đây?”. Tôi ngạc nhiên hét lên.
Trình Chân không thèm để ý nói: “Trốn học gì chứ, em xin giáo viên nghỉ rồi”.
Trên đường về, tôi không nghe thấy cậu ấy nói thêm một lời nào nữa. Trong không gian chật hẹp của chiếc taxi, không khí lại càng trầm lắng hơn. Hai người chúng tôi đều đang cố gắng giấu con người thực của mình. Tình cảm giữa chúng tôi không thể giống như trước đây được nữa, không còn đơn giản chỉ là thích hay ghét đơn thuần nữa.
Sau hội thao, tin đồn đột nhiên bùng phát không thể kiểm soát nổi. Có người nói, nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất ôm tôi ở chỗ KTV, người khác lại nói nhìn thấy tôi và người khác vì Lâm Nguyên Nhất mà hạ cẳng tay, thượng cẳng chân với nhau; lại còn có người trực tiếp đến hỏi thẳng tôi có phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất không. Tôi chỉ cười hỏi lại: “Thật vậy à? Sao mình không biết có chuyện như thế nhỉ?”.
Mọi người thấy vẻ không thèm quan tâm của tôi, sau một thời gian cũng thấy mất hứng thú.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, tôi và Liễu Đình ăn lẩu đến mức nghiện luôn. Tối thứ sáu, chúng tôi đang ngồi trong quán lẩu ở tòa nhà quảng trường trung tâm thành phố, Liễu Đình vừa gắp miếng đậu phụ bỏ vào miệng, vừa vui mừng hớn hở nói: “Thời tiết lạnh thế này, ăn lẩu thật là sướng!”.
Tôi cắn đũa nhìn cậu ấy nói: “Nhìn cậu kìa, mồm dính đầy dầu rồi kia kìa”.
“Chính là cái cảm giác này đấy”, vừa nói Liễu Đình vừa lấy khăn giấy ăn lau lau miệng, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Hôm nay là thứ sáu, đội bóng rổ Nhất Trung phải luyện tập, chắc cũng sắp đến giờ rồi, mình gọi mấy người đấy đến ăn cùng luôn nhé, cũng lâu lắm rồi mình chưa gặp cậu ấy”.
“À, đội trưởng bóng rổ tên là gì?”. Tôi hỏi.
“Lục Minh Vũ”. Liễu Đình nghĩ một lúc nói thêm, “Tiện thể mình bảo cậu ấy gọi luôn Trình Chân đến nhé”.
“Gọi Trình Chân đến làm gì, bọn mình sắp ăn xong rồi còn gì”. Tôi nói.
Liễu Đình khinh khỉnh nhìn tôi nói: “Cậu không muốn gặp Trình Chân à? Cậu và Trình Chân rốt cuộc là thế nào đấy, vẫn đang tức nhau à? Đã lâu như thế rồi”.
Điện thoại gọi cho đội trưởng vừa được kết nối, Liễu Đình đã nói rất ngắn gọn: “Mau đến quán lẩu ở quảng trường trung tâm thành phố đi… gấp…. à, đúng rồi, Trình Chân có đấy không?” Sau đó, Liễu Đình chớp chớp mắt với tôi, chuyển sang giọng sốt sắng nói, “Trình Chân, Tiểu Vi hình như không được khỏe, em mau đến đây đi, nhanh lên!” Sau đó, Liễu Đình ngắt điện thoại, cười lớn.
“Này, cậu đùa hơi quá rồi đấy”.Tôi có chút bực bội, tí nữa Trình Chân đến nhất định không để yên cho tôi đâu.
Không lâu sau, Trình Chân xuất hiện ở cửa quán lẩu, cậu ấy đứng chống nạnh, thở hổn hển, vẫn còn quấn băng cổ tay dùng trong lúc luyện tập, trên người mặc quần áo thể thao, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục màu xanh rất rộng, hình như không phải là của cậu ấy.
Tôi gần như cúi gằm mặt xuống bát mì, khẽ than thở: “Tiêu rồi”.
Liễu Đình nhìn thấy Trình Chân sững người một lúc, cười chế giễu: “Ha ha, em mặc nhầm áo của ai mà chạy đến đây thế này?”
“Lấy bừa một cái rồi đi luôn”. Trình Chân chạy lại, hơi thở hỗn loạn, vẫn chưa bình thường lại, cậu ấy cúi đầu hỏi tôi: “Sao thế, kết quả kiểm tra lần trước không phải vẫn tốt sao, lại có chuyện gì à?”
Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng sờ trán tôi, hại cái mũi tôi và miếng thịt bò nướng vừa gắp lên “tiếp xúc” một cách thân mật. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhưng lại chạm phải ánh mắt lo lắng của Trình Chân. Bừng tỉnh, não tôi đột nhiên lóe lên mấy chữ – dịu dàng mềm mại như làn nước.
Tôi chóng mặt, cúi đầu xuống, iếng thịt vào miệng nhai. Kết quả bị nóng quá, đỏ hết cả mặt lên.
“Này, cái tên nhóc này, chậm tí xem nà