
uá thôi”.
Từ trong điện thoại phát ra một tiếng thở dài, bố nói: “Tiểu Vi, bố nghe nói dạo này con khá gần gũi với một bạn nam? Lần trước cô Phương con trông thấy con và cậu ấy đi dạo phố nữa!”
Tôi giật mình, cau mày nói: “Bố, bố muốn nói gì vậy?”
“Con đừng suy nghĩ quá nhiều”, bố tôi đáp, “bố không có ý nói chuyện có tình cảm với nhau là xấu, chỉ có điều… các con vẫn còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành rồi, lúc ấy có thích thì không có gì là không được cả”. Nói đoạn, bố tôi lại thở dài: “Mặc dù quanh năm bố luôn phải đi công tác xa, không chăm sóc được cho con nhưng rốt cuộc con là đứa con gái duy nhất của bố, bố không thể không nghĩ cho con được”.
Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó mới thành thật nói: “Bố à, con hiểu ý của bố rồi”.
Sau đó bố tôi còn dặn dò thêm một vài câu nữa nhưng tôi không để ý. Dập điện thoại, tôi cảm thấy khát nước, rót được một cốc nước thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn kêu mãi không thôi, là những tin nhắn tích trữ gửi đến từ mấy ngày nay.
Tôi mở hộp thư đến.
Tin nhắn đầu tiên là của Lâm Nguyên nhất, thời gian gửi tin nhắn là rạng sáng hôm chúng tôi nói lời chia tay, cậu ấy nói: “Mình và Trình Chân tiếp xúc không nhiều, nhưng mình nhận thấy cậu ấy rất thích cậu, mà cậu cũng quan tâm tới cậu ấy, có thể nói tính cách hai người hoàn toàn tương phản, nhưng đây không thể coi là lý do ngăn cản hai người đến với nhau. Hãy làm những gì mà cậu cho là đúng nhé, Tiểu Vi, cho dù là bất cứ việc gì mình cũng ủng hộ cậu”.
Đôi mắt tôi lập tức ướt nhòa, tim đập lên từng hồi đau nhói, tôi ngồi lên ghế một cách mệt mỏi.
Lâm Nguyên Nhất nói không sai, tôi và Trình Chân, tôi thì nhút nhát, cậu ấy thì cứng rắn; tôi tự ti, cậu ấy thì tự tin, nếu đem so sánh hai chúng tôi với nhau thì có sự khác biệt rất rõ ràng, dường như không có bất kỳ một điểm tương đồng nào cả. Nếu như ở bên nhau chỉ cảm thấy miễn cưỡng mà thôi.
Thoát ra khỏi tin nhắn của Lâm nguyên Nhất, tôi quay trở lại hòm thư đến, chỉ toàn là một cái tên duy nhất.
Trình Chân, Trình Chân, Trình Chân…
Tôi cảm thấy có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Trốn chạy, rốt cuộc cũng không phải là biện pháp.
Ngón tay tôi hơi run một chút, khó khăn mở từng tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất:
Chị đang làm gì thế? Em có chuyện muốn nói với chị.
Tin nhắn thứ hai:
Chị không ngốc đến mức đến gặp Lâm Nguyên Nhất đấy chứ? Lớn đầu như chị mà còn dính đến mấy chuyện rắc rối ấy làm gì chứ?
Tin nhắn thứ ba:
Mấy tên khốn kiếp gây sự đánh nhau bị đuổi khỏi trường rồi, chị mau quay về phòng đi nhé.
Tin nhắn thứ tư:
Này đồ ngốc, nhớ bảo Lâm Nguyên nhất đưa chị về trường đấy nhé. Đừng ở bên anh ta quá lâu, khi nào về đến phòng thì nhắn tin lại cho em.
Tin nhắn thứ năm:
Chị không muốn em gọi điện thoại cho chị đúng không?
Tin nhắn thứ sáu:
Chị vẫn không chịu trả lời phải không, để em bảo chị Liễu Đình đi đón chị.
Tin nhắn thứ bảy:
Tại sao lại tắt máy như thế hả? Rốt cuộc chị đang ở đây vậy?
Tin nhắn thứ tám:
Bây giờ em đã nhận ra, không phải chị bị coi thường mà là em đang bị coi thường. Tiểu Vi, em đợi chị trước cổng trường học. Em cứ đứng ở đây đợi chị đây!
Thời gian tôi xem tin nhắn cuối cùng là bốn tiếng trước đó, muộn thế này rồi chắc là Trình Chân không còn đứng đó để đợi tôi nữa đâu nhỉ? Tôi vừa cảm thấy bất an, vừa mong gọi được cho Trình Chân.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Trình Chân: “Chị làm gì mà bây giờ mới chịu gọi điện lại vậy, em gọi cho chị đến mức điện thoại hết sạch pin rồi đấy, em còn đang nghĩ là chị mất tích rồi cơ!”
Tôi áp chặt điện thoại lên mặt mình, nhận thấy cổ họng mình nghẹn cứng đến nỗi không nói nổi lời nào. Trình Chân đã đợi lâu như vậy rồi, không nghe thấy tôi nói gì, lưỡng lự một hồi, cậu ấy hỏi lại: “Nghe nói chị và Lâm Nguyên Nhất chia tay rồi… không sao đâu, thực ra chị làm như vậy là rất đúng… Tiểu Vi, tại sao chị là không nói gì? Chị khóc à? Sao chị lại khóc chứ, không phải em cố ý trêu tức chị đâu, thôi được rồi, chị đừng khóc nữa, nói chuyện gì đi đã… Em, em rất lo cho chị…”. Giọng cậu ấy càng lúc càng gấp gáp, tôi không thể đếm được cậu ấy nói bao nhiêu câu nữa, giọng nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lăn xuống, hơi hơi hé miệng, tôi chỉ nói ra được một câu: “Em đợi chị…”.
Đối với tôi mà nói, Trình Chân giống như tấm gỗ nổi khi tôi chìm trong nước, mỗi lần cậu ấy xuất hiện là thêm một lần tôi được cứu sống.
Khoảng cách từ phòng tôi tới cổng trường chỉ có một đoạn rất ngắn, nhưng khi tôi chạy tới trước cánh cổng sắt ấy, tôi lại thở đến mức bụng như không thể thẳng trở lại được, tôi cúi gập eo, tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Chân đang đứng trước cổng trước. Cậu ấy bước tới trước mặt tôi, cau mày, câu đầu tiên là cậu ấy hỏi tôi: “Sao chị lại khóc?”
Đợi đến khi nhịp thở đều đặn trở lại, tôi khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ: “Chị… chị đọc được tin nhắn của em rồi, em điên rồi à?”
Việc chúng tôi đứng cách lan can nhìn nhau khiến cho những người đi bên ngoài cổng trường cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, trong chốc lát mặt tôi bỗng ửng đỏ lên. Tôi vội vàng chạy ra khỏi cổng trường, đứn