pacman, rainbows, and roller s
I’m A Devil!

I’m A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326022

Bình chọn: 9.5.00/10/602 lượt.

y à, sao bảo không thích con gái cơ mà, rõ thật là…rõ thật là…

_ Nhưng mà…… – hắn tiếp tục nói.

XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT…

Quỷ không được phép gọi chúa, nhưng mà…..OH MY GODDDDDDDD!!!!!!!

_ ….TA KHÔNG THÍCH!!!! – hắn nói, cùng lúc một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.

Tôi đang thấy cái gì đây? Đang thấy cái gì đây????? Tôi không tin được vào mắt tôi nữa rồi, hắn….hắn…….

Tôi lắp bắp:

_ Gi….gi…giết….giết ng….

Bỗng “bộp” một cái, bàn tay ai đó chụp lấy miệng tôi ngăn không cho tiếng nói phát ra, dường như biết chắc là tôi sẽ la toáng lên.

_ Suỵt!!! – Shirou đưa tay lên miệng ra dấu với tôi – im nào!!!!!!

_ Sh….Shirou…

_ Đi nào, rời khỏi chỗ này mau! – cậu ấy vừa nói vừa kéo tay tôi lôi đi.

_ Khoa…khoan đã….tên đó….hắn ta vừa….vừa gi……. – tôi hoảng đến mức lưỡi líu cả lại.

_ Tôi biết!

_ Án mạng đó, tên khốn ấy hắn….

Shirou quay lại nhìn tôi, không hiểu sao ánh mắt cậu ấy lúc đó rất buồn, hay tôi tưởng tượng nhỉ? Cậu ấy nói:

_ Ren sẽ làm thế, trước đây cũng vậy, và bây giờ càng có lí do để cậu ta làm vậy!

_ Lí do? – tôi tròn mắt – lí do gì cơ????

Hắn không muốn lấy vợ như vậy sao, cô ấy đẹp như vậy mà? Không lẽ theo chủ nghĩa độc thân??? Omg, tên đó mắc chứng tự kỷ à??? Hay chỉ là muốn chống đối với ông bố của hắn thôi?

Shirou vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu ấy quay đi ném lại phía sau một câu:

_ Cậu ngốc lắm!!!

Gì??? Tôi ngốc??? Sao tự nhiên nói tôi ngốc chứ, này nhá IQ 130 đấy nhá, ngốc chỗ nào????

Cậu ấy vẫn nắm tay tôi lôi đi, đến phía ban công lầu 9 thì bế xốc tôi lên bay ra ngoài. Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh đáng sợ khi nãy đập vào mắt – hình ảnh hắn, tên đáng ghét đó dùng một tay, chỉ với một cú móc thôi, đã xé toạc cơ thể cô ấy ra.

Đáng sợ! Hắn đúng là một con ác quỷ điển hình, thật ngạc nhiên khi tôi suốt ngày nghĩ láo lếu về hắn mà hắn vẫn để tôi yên. Hắn ta giết người (giết quỷ thì đúng hơn), đó là em họ của hắn nữa, vậy mà khi hắn giết cô ấy, gương mặt đó không hề biến sắc, thậm chí… tôi đã thấy hắn cười…

Phải….hắn cười…cái điệu cười nửa miệng vẫn hay cười với tôi đấy, là nó đấy…

Đáng sợ quá…. lúc đó tôi thậm chí đã không thở được tiếp….tôi chỉ thấy máu phun khắp nơi, và Luciana biến mất….biến mất ngay trước mắt tôi….

Tên ác quỷ đó, không lẽ hắn biết “cửu âm bạch cốt trảo” sao trời???????????? (chú thích: ai fan của tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung thì biết, ai không biết thì tra google^^).

Toàn thân tôi run lên bần bật, dù trời không hề lạnh.

Sợ quá, tôi sợ quá!!!!!

_ Cậu làm sao vậy? Mặt mũi tái xanh lại? Cậu sợ lắm à???

_ Tôi….tôi….

_ Đừng lo, không sao đâu!

_ Không sao cái gì chứ? Hắn ta vừa gây ra án mạng trước mặt chúng ta đó. Hắn ta…

_ Đi khỏi đây đã, rồi tôi sẽ giải thích cho cậu nghe…. – Shirou nói.

Chap 23

Căng tin số 1 – trường trung học South Devil…

_ Cậu uống gì không?

Shirou cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn tôi với vẻ lo lắng khi trông thấy bộ dạng run lẩy bẩy của tôi, chắc là trông tôi lúc này thảm lắm.

Thành thật mà nói, nếu bạn vừa chứng kiến một thảm cảnh kiểu như giết người chẳng hạn, hoặc là tận mắt trông thấy động đất làm sập cả căn nhà yêu quý của bạn, trừ phi bạn là người vô cảm, còn không thì chắc chắn cũng giống như tôi lúc này thôi.

_ Cậu nghĩ là tôi bây giờ có thể nuốt trôi cái gì đó hả? – tôi đáp, hai tay bấu chặt lấy thành ghế, mồ hôi túa ra.

Thề có chúa, tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này.

Trong lòng tôi hiện giờ có cả đống thắc mắc, thực sự tôi muốn làm rõ chúng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

_ Đừng sợ, bình tĩnh lại đi. – Shirou nói, tay đưa lên vỗ nhẹ vai tôi.

_ …..Quận chúa đó….sao lại giết cô ấy? – tôi ngẩng mặt lên, ấp úng hỏi -…mọi người để yên hả?

_ Hậu duệ của chúa tể có quyền làm tất cả mọi việc ngoại trừ chống lại lệnh của cha mình, ai dám ho he chứ. – Shirou chậm rãi nhấp một ngụm trà, đáp.

_ Nhưng cha hắn bắt hắn lấy cô ấy mà?

_ Phải….có điều xưa nay cậu ta luôn cãi lời ông ấy, dù rằng lần này có vẻ không đơn giản như mọi khi.

_ Thế à?… Hắn…. ghét cha mình như vậy à?

Shirou ngừng lại, cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ thở dài. Tôi cũng không hỏi gì thêm, chúng tôi ngồi trong căng tin một lúc lâu, cho đến tận khi bầu trời xâm xẩm tối thì tâm trạng của tôi mới ổn định trở lại.

Đến lúc phải về rồi, nhưng tôi thật sự không muốn quay về chút nào, tôi rất sợ phải nhìn thấy cái cảnh hành lang phía trước phòng 207 nhầy nhụa máu. Thật hãi hùng!

….

Tuy vậy, có một điều kì lạ đã xảy ra….khi chúng tôi trở lại ký túc xá, chỗ hành lang đó lại sạch trơn và bóng loáng như ban đầu, khó mà tưởng tượng được một chuyện khủng khiếp vừa mới diễn ra tại đây. Ai đó đã lau dọn chỗ này sao? Một cách hoàn hảo như vậy? Thậm chí không còn sót lại ngay cả một chút mùi tanh tanh của máu????

Khi tôi bước vào phòng, không thấy hắn có ở đó, tôi đột nhiên nghi nghi là hắn đi phi tang xác chết (éc éc ), nhưng lại thấy như thế thì thật vô lý vì hắn đâu cần phải làm vậy chứ.

A~…..tên khốn đó luôn khó hiểu như vậy đấy, sống cùng phòng với hắn, tôi luôn có cảm tưởng như mình đang đặt chân và