
cả chục món ăn, cô mỉm cười:
– Đây là cách cậu làm tớ vui đó hả?
– Vậy là cậu đã biết?
– Thế chuyện đó làm sao cậu biết? Diễn ra rất kín và suông sẻ mà. Hay gã luật sư tự phụ kia lại đi ba hoa.
– Không. Anh Phúc chẳng nói gì cả.
– Thế thì tại sao?
– Anh Tuấn làm trong ngành báo chí mà. Huống chi, vụ đó chồng cũ của cậu lại muốn làm cho to ra.
– Tớ không hiểu tại sao anh ta lại cứ cố muốn thể hiện tài cán của mình trước mặt phụ nữ. Để lấy tiếng, hay để phô trương?
– Anh Phúc chỉ không muốn cảnh bất bình diễn ra ngay trước mắt anh ấy thôi mà.
– Vậy cậu cho rằng tớ nên làm một điều gì đó nếu như chuyện này bị xé to ra thật?
– Ờ… cái đó thì còn tùy.
Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, Minh Thư lo lắng:
– Không biết Kỳ Tuấn đã cho Kimi uống sữa chưa? Hay để tớ gọi điện về thử đã.
– Này này, cậu làm thế nếu mai này anh Tuấn quen tay thì cậu sẽ không thể rời thằng bé được đâu.
– Tớ là mẹ thằng bé mà.
– Nhưng anh Tuấn cũng là ba của Kimi. Cậu không được phá lệ đó chứ.
– Anh ấy sẽ ra sao nếu thằng bé không chịu uống sữa bình. Nó sẽ khóc rất to đấy.
– Nhưng hôm nay cậu đã hẹn tớ mà. Thỏa thuận thế này đi, tắt điện thoại.
Minh Thư còn hơi lưỡng lự, Ánh Tuyết bĩu môi:
– Không phải hôm nay là ngày dành cho những người không phụ thuộc chồng con hay sao?
– Để chế độ rung vẫn được mà.
– Không. Bây giờ tớ muốn đi karaoke. Đưa đây cho tớ.
Rồi Ánh Tuyết tắt
– Được rồi. Cảm ơn cậu hôm nay đã chịu bỏ ra một ngày đi chơi với tớ.
– Không có gì. Bạn bè mà.
– Tớ biết cậu đi cùng tớ mà hồn vía thì cứ ở nhà thôi.
– Tớ rất tập trung mà.
– Cậu xem những thứ cậu mua đi, cravat, sơmi, quần áo trẻ con. Cậu xem có gì cho cậu đâu nào?
– Thôi mà, thì tớ cũng phải thích tớ mới mua được chứ.
– Tớ phải trả cậu về với tổ ấm thôi. Dù sao cậu vẫn còn gia đình, những người cần cậu.
– Chỉ thất bại trong hôn nhân thôi mà.
– Thôi, để tớ tiễn cậu vào nhà. Sẵn chào anh Tuấn một câu.
Minh Thư và Ánh Tuyết mở cửa vào nhà, khi mở cửa ra thì cảnh tượng đập vào mắt thật là khó chấp nhận. Kỳ Tuấn đang ngồi cạnh Phương My, một tay sải ra sofa trong khi Phương My thì ẵm cậu con trai Kimi cười tủm tỉm và cho bé uống sữa. Kỳ Tuấn trông thấy Minh Thư, vội vã chỉnh đốn kiểu ngồi lại. Rối rít chạy tới:
– Em à, không … không như em nghĩ. Phương My chỉ là …
– Chào cô.
Minh Thư không thèm trả lời Kỳ Tuấn và bước lại chào Phương My. Phương My cũng không vừa, tỏ vẻ thân thiện:
– Con trai của cô rất đáng yêu, nó quấn lấy tôi cứ như tôi là mẹ nó.
– Nhưng sự thật thì đây là con trai của tôi.
– Anh Tuấn đã gọi điện cho tôi, có vẻ như bảng chỉ dẫn của cô không ưng ý thằng bé.
– Rất cảm ơn cô. Giờ thì cô có thể trao con trai tôi lại cho tôi rồi chứ.
Phương My nhìn hôn lên trán cậu bé rồi trao lại cho Minh Thư, sau đó cô lấy túi xách và đi ra khỏi cửa. Trước khi rời khỏi, cô còn luyến thắng với Kỳ Tuấn:
– Nếu có rắc rối, hãy gọi cho em. Em luôn sẵn sàng!
Kỳ Tuấn cười gượng, Phương My vừa đi khỏi, Kỳ Tuấn liền chạy lại :
– Minh Thư, không như em nghĩ. Chỉ tại anh pha sữa mà con không chịu uống. Điện thoại thì không liên lạc được với em.
– Cái cớ của anh khó chấp nhận quá, làm thế nào, em đã chỉ rõ rồi cơ mà.
– Nhưng có lẽ anh pha quá tay hoặc là …
– Anh thôi đi, chẳng ai nhố nhăng như anh hết. Hẹn hò người tình cũ ngay tại nhà mình, trước mặt thằng con trai còn đỏ hỏn của anh và lại còn kiếm cớ dụ em đi khỏi nhà cho hai người thoải mái với nhau. Em mà về chậm hơn thì Kimi biết phải còn chứng kiến cảnh mùi mẫn nào giữa hai người nữa.
– Không phải đâu. Phương My chỉ đến giúp anh làm thằng bé thôi khóc. Thật mà.
– Anh viện cái cớ nào hay hơn một chút đi.
– Anh không có viện cái cớ nào cả. Sao em cứ mất hết bình tĩnh vậy? Em phải tin anh chứ. Anh là chồng em kia mà. Anh đã làm gì sai với em đâu.
– Được rồi. Anh thì không có làm gì sai. Em mất hết bình tĩnh. Được thôi! Là vậy đó.
– Nghe anh nói có được không?
– Không. Không cần phải nói gì cả. Anh là ông bố tốt. Là người chồng tốt. Vậy chỉ có em sai. Em nóng tính mà thôi. Được rồi chứ?
– Minh Thư…
– Mặc kệ cô ấy đi, gọi lại làm gì.
Rồi Kỳ Tuấn bực mình đập mạnh tay xuống bàn, Minh Thư giận dỗi ẵm con trai ra đón taxi và bỏ đi. Ánh Tuyết đứng đó mà cứ như tượng đá không kịp hé môi câu nào trong cuộc tranh cãi của vợ chồng Minh Thư. Cô nói:
– Cả Thư và anh đều nóng nảy. Sao anh không nhường bước cậu ấy một chút.
– Anh mà nhường thì cô ấy sẽ nghĩ rằng anh có lỗi. Đằng này anh chỉ nhờ Phương My thôi mà.
– Nhưng rõ ràng lời nói Phương My dành cho anh là không bình thường.
– Anh biết. Nhưng anh có ý gì khác đâu.
– Nhưng Minh Thư thì không nghĩ vậy. Bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể cảm thấy không thể bình thường nếu có người phụ nữ khác công khai ve vãn, phá vỡ tổ ấm hạnh phúc của mình mà.
Rồi Ánh Tuyết dịu giọng:
– Minh Thư trân trọng anh và Kimi, nên cậu ấy mới nổi giận và mất bình tĩnh.
– Anh…
– Anh cần khéo léo hơn trong những mối quan hệ. Phụ nữ đặc biệt nhạy cảm với những trường hợp này, huống chi Thư vừa sinh con.
– Anh biết phải làm gì rồi. Cảm ơn em!
Như mọi lần, Kỳ