
đĩa bánh ngọt. Tuấn nhận được điện thoại của ông chủ, anh lên phòng riêng và gặp mặt :
– Ông chủ gọi tôi?
– Bắt đầu từ mai tôi sẽ không làm tổng biên tập nữa. Chiếc ghế này sẽ thuộc về người khác.
– Tôi có nghe. Chỉ là chưa biết lí do.
– Cậu nhìn xuống thử đi… Có ai thực sự chú tâm với công việc không?
– Điều đó không phải lỗi của ông.
– Nằm ở tôi cả đấy chứ. Tôi già rồi, tôi đã làm việc suốt hơn 30 năm qua rồi. Bây giờ là lúc tôi dành thời gian cho gia đình, đặc biệt là bà vợ già của tôi. Những chuyến du lịch châu Âu, châu Phi hay Châu Mỹ chính là mục tiêu sắp tới của tôi… nhưng tôi không muốn từ bỏ tờ tạp chí này.
– Tùy ông. Sao cũng được ! Tôi chỉ là nhân viên.
– Tôi tưởng cậu sẽ thắc mắc tại sao tôi không chọn cậu ngồi chiếc ghế này.
– Tôi cũng không cần thiết phải biết. Tôi chưa đủ tài, chắc là vậy phải không?
– Kỳ Tuấn, cậu nên biết là cậu hoàn toàn có thể. Chỉ một chút xíu nữa thôi !
– Đó là gì?
– Vì cái câu “Tùy ông. Sao cũng được” mà cậu vừa thốt ra đấy.
– Nếu tôi nói với ông tôi muốn là có được cái ghế này dù không cần phải thay đổi câu đó ông có tin không?
Ông Minh chỉ mỉm cười và đứng dậy vỗ vai Tuấn rồi nói :
– Chuyến bay đáp lúc 10 giờ. Còn khoảng 1 tiếng cho cậu chuẩn bị để đón Tân Tổng Biên Tập về ra mắt đấy.
– Tại sao lại là tôi?
– Vì ngày hôm nay tôi vẫn là chủ. Còn cậu vẫn là nhân viên của tôi.
Tuấn lầm bầm mấy câu rồi trở về bàn làm việc lấy chìa khóa xe và đi ra sân bay. Không quên mua một bó hoa hồng to thể hiện chất lịch thiệp lãng mạn của Tuấn. Chờ mãi một lúc, một cô gái bước ra, tóc rất đẹp và có làn da trắng, ăn mặc rất phong cách và đeo kính râm bước ra. Tuấn nhìn lâu một tý rồi tiếp tục quay lại tìm, cô nàng đi ngang mặt anh và hỏi :
– Đang tìm người à?
Tuấn gật đầu rồi mỉm cười:
– Nhưng rất tiếc người tôi tìm không phải là cô gái xinh đẹp như cô. Tôi cần tìm một cô nói giọng Bắc cơ.
Cô nàng mỉm cười bỏ đi. Tuấn đứng gần một tiếng đồng hồ rồi anh lại phải tặt lưỡi quay trở về vì lúc đi gấp quá quên hỏi tên tuổi và làm cách nào để tìm gặp. Trời giữa trưa nắng mà lại không một giọt nước thấm giọng phải chạy tùm lum. Tuấn về tới tòa soạn, máy lạnh thổi vù vù làm anh cảm thấy dễ chịu, anh nghe có tiếng xôn xao từ phòng họp, Tuấn vừa định bước vào thì mọi người đã đi ra và gương mặt nhăn nhó. Tuấn hỏi :
– Này, có chuyện gì thế?
– Ra mắt sếp mới, tình hình căng đây. Chết mấy bà tám chuyên lo nhiều chuyện đỏng đảnh rồi.
Tuấn đang gãi đầu nhăn nhó thì ông Minh bước ra và trách móc :
– Cậu ra sân bay tán gái hay sao mà để sếp mới của cậu tự về tòa soạn luôn thế? Giỡn mặt với tôi hả?
– Tôi đã đứng cả buổi. Có thấy ai đâu? Chào hỏi mà tôi cũng chỉ chào có một người mà.
– Ý anh là chào tôi đấy hả?
Tuấn quay lại nhìn, anh ngạc nhiên đến mức không còn nói được gì. Chính là cô nàng xinh đẹp Tuấn đã chào xã giao một câu ở sân bay. Anh chàng ú ớ :
– Sao lúc nãy … cô nói giọng Nam …? Ôi trời ơi …
– Cứ phải là người miền Bắc thì phải nói giọng Bắc sao?
– Tôi không nghĩ cô tài đến mức có thể nhại giọng nhanh như thế.
– Impossible is nothing. Nhớ câu đó khi làm việc với tôi nhé !
Cô nàng nghiêm giọng rồi bỏ đi. Trước khi thang máy đóng lại, cô nàng nháy mắt với Tuấn :
– Vui vì được biết anh. Hợp tác vui vẻ !
Tuấn cay cú vì bị chơi một vố, ông Minh mỉm cười chép miệng :
– Impossible is nothing. Tôi rất bất ngờ với câu nói này, không phải vì ý nghĩa của nó, mà là vì người nói câu đó. Và đó cũng là người tôi nghĩ đủ sức có thể giúp tôi.
– Cô ta nói được thì chắc gì mà làm được?
– Ít ra thì đã thắng cậu một keo rồi.
– Tôi đã chiến hồi nào mà thua?
– Ơ … đợi chiến mới thua à?
Kỳ Tuấn nhếch mép cười nhìn dáng đi như người mẫu chuyên nghiệp của Minh Thư. Anh chàng thầm mỉm cười, một cơn gió thổi ngang làm mái tóc bồng bềnh của anh lay chuyển. Như một tiếng gọi tỉnh thức, Tuấn mỉm cười :
– Đã đến lúc thay đổi thật rồi !
Chap 2:
– Anh đến muộn 10 phút !
Một đêm ăn nhậu đã đời làm anh chàng tới công ty với hai chiếc tất khác nhau xỏ vào đôi giày cực xịn giá mấy nghìn Euro mua trong chuyến đi Đức xem World Cup. Cravat vẫn còn được vắt ngang trong khi ngày hôm nay Kỳ Tuấn có nhiệm vụ phải giới thiệu sơ lược về mọi thứ ở tòa soạn cho Tổng biên tập mới. Anh không nghĩ là cô gái người Hà Nội này lại đúng giờ cực kỳ như vậy. Kỳ Tuấn cố ép những cọng tóc còn dựng đứng của mình nằm xuống và ấp úng :
– Tôi không nghĩ … Ý tôi là tôi xin lỗi về việc trễ giờ…
– Tôi không trách anh về chuyện đó.
– Chứ là chuyện gì?
Tiến đến gần Kỳ Tuấn và tự tay thắt cravat lại cho anh một cách chỉnh tề, cô nàng nhoẻn cười :
– Anh là một designer, nhưng dường như vì quá hứng thú cho công việc nên đã quên mất design cho mình? Huh?
Kỳ Tuấn thấy hơi căng thẳng, anh thở phào nhẹ nhõm và tiến lại gần, thấy bảng tên để trước bàn :
– Hoàng Ngọc Minh Thư là tên của cô?
Cô nàng gật đầu, vẫn dán chặt mắt vào máy tính. Tuấn hỏi:
– Cô đến đây bao giờ thế?
– 7 giờ.
– Sớm vậy à?
– Vì tôi là người mới.
– Nhưng cô là sếp ở đây… Cái tòa soạn nhếch nhác này không ai chú ý đến tác phong công ng