Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324940

Bình chọn: 7.5.00/10/494 lượt.

phải ai cũng sống trong kỷ luật mãi được. Có trường hợp ngoại lệ mà !

– Cảm ơn ông chủ đã độ lượng cho sự chậm trễ của tôi.

Mặt Minh Thư vẫn lạnh như một tản băng, cô dừng một chút rồi lại tiếp tục:

– Tôi xin tuyên bố, lễ đính hôn hôm nay chính thức bị hủy bỏ. Giữa tôi và Âu Trình Can không có một lễ đính hôn nào hết.

Mọi người ồ ạt xôn xao nhìn nhau, Minh Thư thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trình Can chớp mắt liên tục nắm lấy tay Minh Thư:

– Em đang đùa phải không? Thư à, chúng ta đã chờ ngày này rất lâu. Chúng ta đã qua thử thách, anh … anh nghĩ em đã có thể chấp nhận anh. Không sao, chúng ta có thể đính hôn rồi không cần cưới gấp mà. Anh rất thoải mái. It’s okay !

– Xin lỗi nha anh Can, tôi không thể thực hiện điều đó được. Tôi không đùa mà là rất nghiêm túc. Tôi không thể là nhân vật chính của buổi lễ đính hôn này.

– Lý do gì chứ? Em có thể cho anh một lí do không?

– Việc gì cũng có lý do của nó. Tôi có việc gấp phải đi ! Cáo lỗi cùng mọi người đã làm hỏng buổi tiệc.

Mọi người dạt ra chừa con đường chính giữa để Minh Thư rời khỏi biệt thự. Đi ngang ông Minh và bà Kim đang ngồi nhìn cô với mắt chữ A, mồm chữ O, Minh Thư nói:

– Xin lỗi nha ông chủ, tôi chỉ có thể có hợp tác cùng ông trên phương diện công việc. Tôi không có duyên làm con dâu của ông.

– Mọi việc đều có lý do của nó. Tôi không trách cô.

– Sẵn tiện đây, tôi xin ông vắng mặt vài ngày. Tôi sẽ trở lại sớm nhất có thể !

Minh Thư lên xe thật nhanh, Trình Can lầm bầm gì đó rồi đuổi theo Minh Thư. Anh nắm lấy cửa xe không cho đóng lại :

– Minh Thư, anh không thể để em đi mà không biết lý do. Nếu có khuyết điểm nào từ anh mà không thể dung thứ, em có thể cho anh cơ hội chữa lỗi của mình. Em không thể rời khỏi đây như thế này được.

– Được rồi, anh không làm gì có lỗi cả. Người có lỗi là em. Anh có thể thù hận em suốt cả cuộc đời cũng được nhưng đính hôn với anh là điều không thể nào em làm được.

– Có điều gì khiến em thay đổi chỉ trong một đêm.

– Có những điều đã thay đổi mà không chỉ trong một đêm. Anh sẽ không muốn cưới em nếu anh biết được sự thật. Anh không muốn cưới em đâu.

– Có. Lúc nào anh cũng muốn cưới em. Đừng làm thế mà ! Sao em lại bỏ anh ngay cái giờ phút này chứ?

– Thà em chọn giây phút này còn hơn là kéo dài đến tận ngày cưới. Ánh Tuyết, cho xe chạy đi !

Chiếc xe lao đi, Minh Thư không quay lại phía sau để nhìn Trình Can như thế nào. Anh chàng cố đuổi theo cho đến khi không đuổi kịp nữa, Trình Can thất thần quay trở về buổi tiệc kém niềm vui ngày hôm đó. Nhã Trúc chạy ra nắm tay Trình Can bước vào:

– Ba ơi, anh hai về rồi !

– Trình Can, con không sao chứ?

Trình Can lắc đầu, cố hết sức để mình không rơi nước mắt. Anh nhoẻn cười gượng gạo:

– Con không sao. It’s okay !

– Anh đừng nói câu đó nữa, trong anh không ổn chút nào hết.

– Minh Thư bỏ đi thật rồi. Minh Thư bỏ đi …

Trình Can chưa kịp nói hết câu, trông thấy Kỳ Tuấn đi ngang đã xô mọi người ra và lao vào Kỳ Tuấn đánh túi bụi. Kỳ Tuấn không kịp trở tay nên bị dính đòn hiểm của Trình Can khá nhiều. Cả hai lăn lộn ra nền cỏ mà cố hết sức đấm thật mạnh vào đối phương.

– Là tại mày, tại mày mà Minh Thư bỏ tao. Đồ khốn ! Tại sao mày luôn phá hoại cuộc đời tao vậy hả?

– Anh điên vừa phải thôi, tôi đã làm gì chứ?

– Cô ấy thay đổi chỉ trong một đêm. Đêm qua tao đã thấy chiếc xe của mày, mày xuất hiện trước khi tao đến gặp Minh Thư. Mày đã nói gì với cô ấy?

– Anh khôn lên một chút đi, cô ấy bỏ đi tại sao lại đi đánh tôi mà không tự đi tìm lý do. Tôi nhắc lại một lần nữa tôi không dính líu tới vụ này.

– Mày có chắc là mày không tòm tèm với Minh Thư khi cô ấy đang là người yêu của tao không? Mày luôn tìm cách ve vãn cô ấy mọi lúc tao vắng mặt.

– Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu? Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện cô ấy bỏ anh không liên quan tới tôi. Hôm nay tôi bỏ qua, lần sau tôi kiện anh thật đấy.

Xô Trình Can ra rồi Kỳ Tuấn chỉn chu lại trang phục và bỏ đi, Đàm Phúc cũng theo bước anh chàng. Trình Can chỉ lặng lẽ đứng dậy và lái xe bỏ đi mất. Bữa tiệc kết thúc trong không khí u ám và căng thẳng …

Minh Thư mở điện thoại lên, giọng lạnh lùng:

– Tôi không làm phẫu thuật nữa, tôi nghe lời ông !

Minh Thư rơi nước mắt, cô đặt tay lên bụng và nói thầm:

– Trình Can, tha lỗi cho em. Anh không thể tốt với em nếu biết em đã mang thai, tác giả lại là hắn. Em đã không can đảm nói ra sự thật với anh, bởi vì em cũng đã yếu mềm không chịu từ chối một sinh mạng khác phá hỏng hạnh phúc của chúng ta. Em đã kịp yêu thương nó trước khi sự nhẫn tâm đè nén lên em ! Cái tình yêu đến không biết từ lúc nào nhưng không thể vứt bỏ nó. Em đã chọn nó thay vì chọn anh. Nhưng em thà mang lỗi với anh còn hơn là có lỗi với đứa trẻ, có lỗi với chính em và có lỗi với Thượng Đế đã ban cho em cái quyền làm mẹ.

Chap 22:

Minh Thư trở về nhà và khóa chặt của phòng không tiếp xúc bất cứ ai. Cô không khóc nhưng trông bộ dạng thì có vẻ như đã không còn sức để khóc. Ánh Tuyết phải dùng chìa khóa sơ cua để vào phòng, trông thấy Minh Thư đang ngồi gục đầu, vai run rung. Ánh Tuyết ngồi bên cạnh an ủi:


Duck hunt